Khi nàng đã tuyệt vọng, không muốn ngóng chờ Mục Vân Kiêu hắn nữa thì hắn đã trở lại.
Hắn mang sính lễ đến, ngỏ ý muốn cầu thân.
Đương nhiên hắn biết rõ là nàng và sư phụ của nàng không cần châu báu, vì vậy hắn đã đem đến rất nhiều loại thảo được quý giá làm sính lễ.
"Tranh Tranh, xin lỗi vì đã để nàng đợi lâu, ta đến rồi đây."
Nàng đỏ mắt nhìn hắn, không kiềm được mà ôm hắn khóc nức nở: "Hức...!ta còn tưởng chàng sẽ không đến.
Chàng biết là ta lo lắng thế nào không, ta cứ nghĩ là...!là chàng..."
"Không phải ta đang lành lặn đứng trước mặt của nàng sao? Ta đến để cưới nàng như lời hẹn đây không phải sao?"
"Ta còn chưa đồng ý đâu."
"Thật sao? Nàng thật sự không muốn gả cho ta?"
"Không muốn."
Nàng vừa dứt lời thì hắn đã đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn, nghiêm túc hỏi lại: "Thật sao?"
"Chàng nghĩ sao?" Nàng mỉm cười ôm lấy cổ hăn chủ động khiễng chân lên hôn vào môi hắn một nụ hôn vừa ngọt ngào vừa có vị mặn của nước mắt.
...
Ba ngày sau, một hôn lễ long trọng đã được tổ chức.
Lang quân mặc y phục đỏ đón nương tử trở về phủ, pháo hoa tưng bừng như hội, trống kèn rình rang.
Sắc đỏ tràn ngập cả khu phố, cùng nhau chúc phúc cho tân lang và tân nương, khung cảnh náo nhiệt và hạnh phúc không gì sánh bằng, ngay cả ong bướm, chim chóc cũng đến chung vui.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng!"
...
Sau buổi náo nhiệt, tối hôm đó hắn trở về phòng nhìn thấy tân nương đang đội tấm vải đỏ ngồi trên giường chờ tân lang, trong lòng hắn thật sự vui như sắp phát điên.
Bao nhiêu năm xa cách, nhớ nhưng muôn trùn, cuối cùng đã có thể về bên nhau.
Trước đây hắn nghĩ, đầu bạc răng long là một chuyện xa xỉ, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ vậy, hắn sẽ cùng nàng nắm tay nhau bước đi cả phần đời còn lại, mãi mãi ở bên nhau, cho dù có chết cũng phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Vì hắn đã từng một lần cảm nhận nỗi đau đớn khi mất nàng, hắn không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.
Chỉ mong được cùng nàng vách niên giai lão.
Mục Vân Kiêu đi đến, lấy gậy vén tấm vải đỏ, một gương mặt xinh đẹp như hoa hiện ra trước mắt hắn, nàng đang mỉm cười.
"Tranh Tranh của ta thật xinh đẹp."
"Đừng nói bừa nữa, mau uống rượu giao bôi thôi."
Sau khi uống xong rượu giao bôi, hắn đã không chờ thêm được nữa mà bế nàng lên giường, đặt nàng dưới thân hắn.
"Chàng...!chàng có cần phải gấp gáp vậy không?"
"Ta đã nhịn rất lâu rồi, thật sự không thể nào nhịn thêm nữa, còn nhịn thì sẽ chết mất."
Hắn vội vàng gặm nhấm đôi môi nàng, tiện thể kéo tấm rèm lại, bắt đầu một đêm ân ái nồng nhiệt.
...
Thái hậu đã rất vui mừng vì Mục Vân Kiêu cuối cùng cũng đã chịu thành thân.
Nhưng sau khi hắn và Tiểu Tranh cùng vào cung thỉnh an thì bà ấy đã vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Tranh và Phương Nghi giống y như đúc, không, mà là cùng một người mới đúng.
Nhưng cho dù bà ấy có biết thì cũng vô dụng, bây giờ Mục Vân Kiêu đã không giống như xưa, không còn gì có thể uy hiếp được hắn nữa và đương nhiên hắn cũng sẽ không nghe lời bất kỳ ai, cho dù là mẫu hậu của hắn hay là hoàng huynh.
...
Một tháng sau, Mục Vân Kiêu cảm thấy biên cương đã ổn định, triều đình cũng không cần gắn nữa, với lại bây giờ người tài giỏi cũng không ít, không có hắn thì vẫn xó kẻ khác thay thế.
Vì vậy hắn đã từ quan, cùng Tiểu Tranh đến một nơi yên bình để sống.
Từ đó hắn săn bắn còn nàng thì ở nhà khám bệnh, trồng rau, nuôi gà, dệt vải, thêu thùa.
Cuộc sống không quá dư giả nhưng lại vô cùng hạnh phúc và đầm ấm, cứ như là một giấc mơ.
...
Nhưng mọi chuyện không thể mãi suôn sẻ