Tuyết Thanh tức giận vì anh ôm người con gái khác, cô ta còn đến tìm anh.
Anh cho người đưa lên ngay lập tức, sau đó cô thì bị mắng, bị chửi ở đại sảnh anh ở đây ôm ấp người khác, không quan tâm đến cô!
Thảo nào dạo này anh không đưa cô đi học nữa!
Anh đến đây để hú hí với người khác!
Cô sẽ không ở với anh nữa!! Bỏ nhà đi luôn cho anh ở một mình!
Tuyết Thanh tức giận không thèm ngó đến anh nữa.
Cô đóng cửa thang máy lại, trợ lý muốn ngăn lại cũng không thèm, đóng cửa ngay lập tại sao khiến cho anh ta bị kẹt ngón tay.
Vì đau nên anh ta vội rút tay mình ra thang máy cũng theo đó mà đóng lại.
Trời ạ!
Hai vợ chồng này giận nhau, anh ta là người chịu trận!! Không ai xui như anh ta cả đâu? Thân là trợ lý như nồi cơm điện để họ trút giận! Đúng là số phận hẩm hiu mà.
Minh Hoàng Lễ chạy đến thấy thang máy đang đi xuống, anh liếc trợ lý sau đó đi vào thang máy khác.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng đã hết pin!
Chơi anh ta đúng không.
Minh Hoàng Lễ muốn đập luôn điện thoại nhưng nghĩ lại đây là đồ của cô mua, nên anh bỏ lại vào túi.
Nhìn thang máy đi từng tầng xuống anh nóng ruột vô cùng, anh hiện tại đang ở tầng 50 nhìn thang máy trôi qua từng tầng anh vò đầu bức tóc mình, miệng thầm nói nhanh lên nhanh lên!
Trợ lý cũng không để ý đến cơn đau, anh ta vội gọi cho bảo an ở đó ngăn phu nhân lại đừng để cô rời khỏi công ty nếu không tổng giám đốc sẽ đuổi việc tất cả.
Sau đó anh ta cũng đi vào thang máy khác.
Bảo an nhận lệnh, huy động các bảo an khác, đứng lại chặn không cho phu nhân rời đi.
Khi đi ra khỏi thang máy, Tuyết Thanh không còn khóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn còn vươn nước mắt.
Nhất Hoà cũng nói có thể là hiểu lầm thế là khi xuống thang máy cô không để ý với anh một chút nào!
Cậu thấy mình nói sự thật thôi mà! Nếu anh Hoàng Lễ có người khác thì đã có từ lâu rồi, nhân phẩm của anh không thể chê được.
Cậu mới nói có một câu thôi, mà đã không thèm ngó đến cậu nữa rồi!
Cho nên Nhất Hoà phải im lặng lại.
Nếu nói nhiều quá em gái không thích thì không chơi với cậu nữa thì làm sao? Cho nên khi suy tính thiệt hơn thì cậu nên căm miệng lại thì hơn vậy.
"Tránh ra." Tuyết Thanh bị bọn họ ngăn lại thì tức giận nói.
"Cút".
"Phu nhân...!giám đốc có lệnh không cho người đi".
Một người bảo an nói.
"Tôi không phải phu nhân của các người, cô ta đang ở trên đó rồi.
Tôi bị đuổi xuống".
Nhưng mà bảo an vẫn không cho cô rời đi.
"Các người ở đây chặn không cho tôi đi, một khi anh ta đi xuống sẽ cho các người thôi việc ".
Cô nói, bọn họ nghe xong có chút do dự, sau đó vẫn tránh cho cô đi.
"Chặn lại!".
Minh Hoàng Lễ hét lên.
"Bé con nghe anh giải thích đã".
Không để ý đến hình tượng, liền chạy đến bên cô.
Bảo an nghe lời anh, liền chặn lại, sau đó Minh Hoàng Lễ nắm lấy tay cô.
Nhưng bị cô gạt ra, lại nắm lại.
Rồi bị gạt ra, anh lại nắm lại.
"Hiểu lầm, anh không có biết cô ta".
Minh Hoàng Lễ nói.
"Buông".
Tuyết Thanh lạnh nhạt nói.
Thậm chí giờ phút này một chút cũng không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại nắm chặt lấy tay cô, anh siết hơi mạnh khiến cho cô có chút đau.
"Minh Hoàng Lễ! Anh buông em ra".
Cô vun tay đánh vào vai anh một cái.
"Đánh anh đi".
Minh Hoàng Lễ ôm lấy cô.
"Anh xin lỗi em".
Hu hu!
Oa! Cô đấm vào vai anh liên tục mấy cái, anh dám để người khác ôm anh!
"Ngoan nào".
Anh dịu dàng vỗ dành cô.
"Ngoan nhé bé con".
Hừ!
Tuyết Thanh đẩy anh ra.
Hơi chu môi ghét bỏ mùi trên người anh.
"Cô ta ôm anh? Cô ta ôm anh!Trên người anh còn có mùi của cô ta! Minh Hoàng Lễ bây giờ em sẽ ra đường tìm một người để em ôm lại".
Cô hét lớn lên với anh.
Minh Hoàng Lễ đen mặt, không chút do dự xé rách áo mình.
Đừng mong ôm người nào khác ngoài anh!
"Rẹt".
Cúc áo văng khắp nơi, chiếc áo sơ mi bị rách làm hai mảnh cứ thế bị anh vứt xuống đất.
Anh để thân trần nhìn cô.
Cơ bắp tám múi hiện ra trước mặt cô và toàn thể nhân viên.
Bọn họ chết lặng nhìn tổng giám đốc của mình.
Không ngờ anh còn có mặt này nữa hả?
"Có cần anh cởi quần để không có còn mùi của cô ta nữa cho em không.
Bé con, đừng giận, anh đau lòng".
Minh Hoàng Lễ nói.
Anh còn đưa tay xuống muốn cởi thắc lưng mình nữa.
Thấy vậy cô liền ngăn lại.
Sau có thể...có thể để anh cởi quần ra được chứ!
Sau đó chun mũi hứ một tiếng đầy chanh chua!
Hứ! Cô hứ một tiếng đầy ghét bỏ, không ngó ngàng đến anh nữa.
Ai kêu để người ta ôm anh!
Ôm luôn rồi, nhìn mà tức muốn chết.
"Chỉ là hiểu nhầm, nghe anh giải thích được không".
Minh Hoàng Lễ chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin cô nghe anh.
"Cô ta nói là vợ anh? Anh giải thích thế nào".
Tuyết Thanh chống tay ở hông hung dữ hỏi anh.
Minh Hoàng Lễ thấy cô ghen như vậy thì vui muốn chết, ghen chứng tỏ trong lòng cô đã có anh.
Cho dù có hung dữ đi chăng nữa anh vẫn thấy đáng yêu và xinh đẹp.
Cho nên phải thưởng cho cô mới được, ừm...làm một lần mới được nhỉ? Hay nhiều hơn.
"Vợ anh không phải là em sao? Em là vợ anh, là mẹ của con anh? Là bà Minh của anh".
Minh Hoàng Lễ cười.
Anh khom người xuống nhìn cô mà nói.
"Là mẹ của con anh".
Anh còn nói thầm vào tai cô.
"Nếu bé con không tin, chúng ta tìm một phòng để anh cho bé con kiểm tra nhé.
Sẵn tiện tạo một tiểu Tuyết Thanh luôn".
"....".
Chỉ biết dỗ ngọt cô thôi.
Nhưng cô không muốn tha thứ cho anh dễ như vậy.
Đỏ cả mặt