Một tuần sau đó.
Đúng y dự đoán Trương Minh thi đạt được giải nhất của quốc tế, được tuyên dương trước toàn thể các học sinh đã mang vinh quang về cho trường Tư Đế Thiên này.
Phó hiệu trưởng cũng đã được đuổi việc vì sự không chân thật và sự dạy bảo của mình.
Bức ép, nhận hối lộ...làm cho ông ta không thể ở lại trường nữa nên đã bị sa thải đi.
Hiện tại cậu mới trở về sau hai tuần dự thi ở đó.
Toàn bộ chi phí của cuộc thi này điều được trường Tư Đế Thiên tài trợ nên cậu không hề tốn một đồng nào.
Trước khi cậu đi thi, Minh Hoàng Lễ đã đích thân đến nhà gặp cậu.
Trương Minh nhìn người đàn ông cao lớn, tài giỏi xuất chúng ở nhà mình thì rất ngạc nhiên.
Cậu đương nhiên biết anh ta là Minh Hoàng Lễ cũng là vị bạn trai của Hà Tuyết Thanh là người đã giúp cậu trong chuyện cuộc thi này.
"Tôi đến có mục đích thật sự.
Cũng không dài dòng tôi giúp cậu lần này nhưng đổi lại thời gian cậu ở trường giúp tôi quan sát xem coi có thằng nhóc nào đến phiền vợ tôi không?".
Minh Hoàng Lễ uống trà rồi nói.
Trương Minh không ngờ anh ta lại muốn mình giúp, cậu không do dự gật đầu.
"Việc thứ hai! Sau khi cậu đạt giải nhất hãy đến Minh thị làm việc".
Minh Hoàng Lễ đưa ra thẻ nhân viên tên của cậu trên đó, phòng điều hành.
Trương Minh càng không thể tin được có chuyện tốt như vậy.
Nên rất do dự.
"Không sao! Thời hạn cho cậu suy nghĩ một năm".
Minh Hoàng Lễ đứng dậy, Thanh Phong đưa cho cậu một chiếc phong bì và một chiếc điện thoại.
"Lão đại của chúng tôi muốn cậu dùng số điện thoại này gọi cho ngài ấy, không cần phải nhất cử nhất động đâu.
Mọi việc cậu coi mà làm là được ".
Thanh Phong nói.
Trong đầu Trương Minh hiện ra khuôn mặt đáng yêu của cô gái đó, cậu biết bản thân mình vốn không thể với tới được với cô.
Vì cậu không có cách nào so sánh được với người đàn ông trước mặt mình cả.
Cuối cùng cậu gật đầu.
"Tốt nhất đừng nên có suy nghĩ không nên có với phu nhân của chúng tôi".
Thanh Phong đặt tay lên vai cậu mà nói.
Sau đó thì nhét điện thoại và phong bì vào trong tay cậu.
Lúc này họ mới rời đi.
Trương Minh cũng không xem trong phòng bì có bao nhiêu cả.
Cô gái đó đã bảo vệ cậu, thì hãy để cho cậu cả đời này bảo vệ lại vậy.
Hồi ức của cậu kết khúc.
Khi phóng viên hỏi cậu.
"Có ai để là mục tiêu cho cậu không vậy".
"Có".
Trương Minh mỉm cười.
Lúc này cô cùng với Minh Hoàng Lễ ngồi ăn trái cây với nhau, vừa xem tivi tin tức về cậu đang phỏng vấn.
Minh Hoàng Lễ xiên cho cô một xiên táo.
Tuyết Thanh cắn ăn.
"Cậu ấy rất giỏi".
"Ừm.
Anh đã tìm đến cậu ta muốn về Minh thị rồi em".
Đối với nhân tài cậu chưa từng muốn từ bỏ, cho dù có ý với ai cùng được.
"Tôi có.
Một cô gái giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng cả đời này chúng tôi không thể đến được với nhau".
Trương Minh nói.
Phóng viên cũng có hỏi cậu cô gái đó là ai nhưng cậu lại không trả lời, chỉ lảng sang chuyện khác mà thôi.
Về vấn đề riêng tư cậu không muốn nói đến nhiều, cô gái đó cũng không thích cậu nói như vậy đâu.
Cô chỉ vô tình giúp cậu mà thôi.
Trong mắt cô khi nhắc đến Minh Hoàng Lễ thì không giấu được niềm vui vẻ của sự hạnh phúc.
Ngồi xem ti vi được một lúc thì cô đi ngủ, còn anh thì vào thư phòng làm một chút việc.
"Nhà họ Chúc cậu xử lý thế nào rồi".
Minh Hoàng Lễ hỏi Thanh Phong.
"Tôi đã gửi lời đến các người khác, e là không ai giúp họ ngay lúc này đâu." Thanh Phong nói.
"Nhưng mà Minh Thiên Doanh dạo này hay đi cùng với Chúc Chi Sơn".
Anh đặt lên một sấp tài liệu, Minh Hoàng Lễ lật vài trang xem rồi cũng không nói gì.
"Anh cứ xem mà làm".
Minh Hoàng Lễ vốn không muốn đuổi cùng giết tận với Minh Thiên Doanh, nhưng nếu gây bất lợi cho cô thì anh tuyệt đối không để yên cho nó.
Thanh Phong vâng một tiếng.
Khi anh ta định nói thêm thì cửa phòng nghe tiếng gõ.
"Vào đi".
Minh Hoàng Lễ lên tiếng.
Một cái đầu nhỏ nhỏ ló vào.
"Anh xong việc chưa ạ." Giọng có hơi ngáy ngủ.
Vì mới sực tỉnh dậy không thấy anh đâu nên cô mới đi tìm.
Cô còn cầm theo cả một gấu bông bằng trái chuối bé bé xinh xinh màu xanh đáng yêu.
Thanh Phong thấy mình không xen vào họ, nên chào một tiếng rồi rời đi.
"Xong rồi".
Minh Hoàng Lễ bước ra.
Ôm lấy em cô.
"Làm em thức giấc sao".
Tuyết Thanh gật đầu.
Anh bế cô đi vào phòng ngủ.
Không có anh ngủ bên cạnh, cô không quen giấc và ngủ lại không ngon.
Khi được hơi ấm quen thuộc, cô lăn vào lòng anh mà ngủ say.
Minh Hoàng Lễ để cô gối đầu lên tay anh, đắp chăn cẩn thận lại rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ ngon.
Một đêm cứ thế trôi qua.
- -------
Ở một nơi khác.
Có vài ba người đàn ông đang tụ tập nói chuyện với nhau tại một phòng bao.
"Muốn bắt cô ta thì nên ra tay từ Hoàng Nhất Hoà trước".
Một người đưa ra ảnh của Nhất Hoà, bên cạnh đó cũng là hình của cô.
Bọn họ đã điều tra kỹ, dạo này Hoàng Nhất Hoà rất hay tiếp xúc với cô gái này, muốn ra tay dễ thì nên ra tay từ với cậu ta.
"Cô gái này...".
Minh Thiên Doanh lên tiếng, rõ ràng người phụ nữ này là của Minh Hoàng Lễ! "Bắt được tôi muốn chơi chết cô ta, sao đó cho tên Minh Hoàng Lễ đó biết".
Hại hắn ta thê thảm như vậy, thì hắn ta sẽ trả lại gấp bội lần như thế.
Hắn mà chơi được thì sẽ quay video lại những đoạn đó, tư thế nào sẽ gửi lại cho ông anh trai yêu quý của mình xem!!! Ha ha.
Có như thế hắn mới trả được mối căm hận này.
"Được".
Một người khác lên tiếng.
"Chúc Chi Sơn! Sau khi xử lý xong cô ta, tôi sẽ ném cho các người, muốn chơi thế nào thì tuỳ".
Minh Thiên Doanh nói.
"Không sao cả.
Người phụ nữ của Minh Hoàng Lễ tôi cũng muốn nếm xem có mùi vị như thế nào khi dám đẩy nhà họ Chúc vào thế khó".
Chúc Chi Sơn căm thù Minh Hoàng Lễ vì đã đẩy nhà anh ta xuống vực thẩm.
Bây giờ có cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta! Anh sẽ chơi chết cô gái đó.
Nụ cười đẹp thật, người