“Tổng giám đốc của chúng tôi vẫn còn nhiều công văn chưa xử lý xong.
Nếu các vị không đợi được thì có thể dời lịch họp hoặc huỷ bỏ”.
Trợ lý Giang nói.
“…”.
Hội đồng quản lý im lặng.
Anh là tổng giám đốc thì anh có quyền nói, bọn họ không ép được.
“Hôm nay các vị muốn mở họp thì muốn nói gì vậy”.
Giọng Nhất Thiên không lạnh, không nhạt chậm rãi hỏi họ.
Nhưng ánh mắt đầy sắc bén thì không thể thay được, anh quét mắt về phía họ.
“Chúng tôi thấy cháu dạo này không quản lý được tập đoàn cho nên muốn cháu tạm gác lại, tìm người thích hợp hơn để thay thế”.
Chú hai của anh nói.
Vì quyền lợi, cho nên ông ta nhất định phải giành được chức tổng giám đốc này cho con trai mình.
Để nó vươn lên, bao nhiêu năm nay chi nhà ông ta phải chịu cúi đầu trước nhà của Nhất Thiên thì sao mà cam lòng được.
Ông ta là người có tham vọng, cho dù anh trai có tốt đến đâu đi chăng nữa thì bao nhiêu đó cũng không làm ông ta thoả mãn được.
Nhất Thiên nghe vậy thì cười nhạt.
“Ở đây không có người thân, chỉ có tổng giám đốc và các phòng ban khác thôi”.
Nhất Thiên nói.
Hoàn toàn không cho gia đình nhà chú hai cơ hội để thể hiện bản thân.
Người ta xem anh là con cháu trong nhà, nhưng anh chỉ xem là người làm công ăn lương với nhau, là đối tác, là người hợp tác không hơn không kém.
Nghe anh nói như vậy thì chú hai vào mọi người khác hơi sượng trân một chút.
Ông ta không hài lòng với lời nói này của Nhất Thiên.
“Chú là em trai của ba cháu…cháu”.
Ông ta chưa nói hết thì đã bị anh giơ tay làm động tác dừng lại.
“Ở đây là công ty chứ không phải ở nhà mong hội đồng Hoàng hiểu rõ một chút”.
“…”.
Chú hai anh ta.
Thằng khốn! Bàn tay ông ta để dưới đùi siết chặt lại.
Đến nỗi gân xanh cũng đã nổi lên.
“Về chuyện mấy hôm nay tôi không có thời gian quản lý tập đoàn”.
Anh hơi dừng lại nhìn bọn họ rồi nói tiếp.
“Chuyện nhà tôi e là các vị cũng đã có nghe nói đến, nên tôi không nói đến nữa”.
“Với tư cách là con trai cả, tôi phải có trách nhiệm lo cho gia đình mình, em trai tôi gặp chuyện tôi không thể bỏ mặt khoanh tay đứng nhìn hay thậm chí làm ngơ được.
Đạo lý này các vị ở đây có lẽ hiểu rõ hơn tôi”.
Nghe anh nói như vậy thì bọn họ hơi cúi đầu nhìn nhau, đúng vậy, gia đình gặp chuyện thì phải giúp đỡ.
Huống hồ chi anh ta là con trai cả.
“Với lại…công ty này cho dù không có tôi quản lý ở đây thì cũng không đến nỗi phá sản hay tuột dốc đâu nhỉ”.
Tập đoàn Hoàng thị đã phát triển mạnh mẽ vô cùng, có nhiều người muốn hợp tác làm ăn, kinh doanh với Hoàng thị rất nhiều.
Là người đứng trên cao, Nhất Thiên không nhất thiết phải đến tập đoàn thường xuyên, nhưng từ khi anh tiếp quản đến nay cũng đã gần mười năm, con số không hề nhỏ, chứng tỏ kinh nghiệm và tính quyết đoán khi anh đưa ra luôn tốt cho công ty.
Chưa bao giờ Hoàng thị bị rớt giá cổ phiểu, chỉ có ngày ngày tăng lên thêm mà thôi.
Từ thời ông Hoàng Chấn là ba anh lập ra tập đoàn này, cũng chưa phát triển mạnh đến như vậy.
Nhất Thiên đã đưa tập đoàn này lên một tầm cao mới sánh ngang với Lâm thị, hay Lục thị hay cả Minh thị đều không thua kém ai.
"Nếu công ty mau phá sản như vậy thì cần các vị nữa không? Chúng ta ngồi ở vị trí này? Có ai mà không muốn tốt cho tập đoàn Hoàng thị này không? Chúng ta điều muốn nó vươn lên một tầm cao hơn nữa ".
Nhất Thiên đứng dậy, anh đi đến bên cạnh hội đồng Vũ, vỗ nhẹ lên vai ông ta.
“Đều muốn tốt cho công ty cả thôi”.
Khi được anh vỗ vai, hội đồng Vũ cứng cả người, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Vì ông ta thuộc phe của chú hai.
“Bây giờ nhà tôi mới rối lên có một chút, mà các vị đã muốn thay thế tôi rồi à”.
Nhất Thiên cười lạnh.
"Các vị có phải đã quên Hoàng thị này vốn do ai sáng lập vậy ".
Ý anh muốn nói, người sáng lập là ba anh, là công ty của họ Hoàng cho dù có phá sản thì người thiệt nhiều nhất cũng là họ mà thôi.
Ai cho các người tự quyền quyết định thay người.
“Nhưng chúng ta đứng chung một chiếc thuyền”.
Chú hai anh nói.
“Nếu cháu…tổng giám đốc đã không có thời gian quản lý thì nên giao lại cho người khác để điều hành tốt hơn, như vậy mới đúng là tốt cho tập đoàn này”.
Ồ.
Nhất Thiên nhìn ông ta.
“Các vị ở đây một năm nghĩ được mười hai ngày phép, thậm chí là còn nhiều hơn.
Nhưng từ khi mấy năm nay tôi quản lý, có bao giờ tôi nghĩ quá ba ngày chưa”.
“Bây giờ tôi mới không đến tập đoàn mấy hôm này các vị đã có ý kiến? Hay nói đúng hơn, các vị ở đây được nghĩ phép còn tôi thì không được, phải bù đầu bù cổ vào tập đoàn này đúng không hả.” Nhất Thiên hỏi.
Chuyện này… không ai lên tiếng, ngay cả chú hai đang hăng hái nói chuyện thì cũng tự giác im lại.
“Nếu hội đồng Hoàng đã có ý kiến muốn thay người? Thì xin hỏi người ông muốn thay thế vị trí của tôi là ai? Nếu là người có nâng lực và trách nhiệm quản lý thì tôi sẵn sàng nhường lại.”.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Bị hỏi đích danh như vậy, ông ta có chút không biết nên nói thế nào.
Nhìn sang con trai bên cạnh thì anh ta lắc đầu.
Tỏ ý đừng động đến Nhất Thiên thêm.
Nhưng chú hai lại là người không biết đều, chỉ muốn một mực