Tại vườn nhà của Minh Hoàng Lễ
Minh Hoàng Lễ lúc này đang đứng ngay bên hông nhà, nhìn lên cửa sổ thư phòng.
Anh nhảy lên vài cái, bám được vào mái hiên nhà rồi theo đó mà lần đến.
Thanh Phong cảm thấy lão đại có tố chất làm siêu trộm lắm.
Đúng là vì tình yêu cái quái gì cũng có thể làm.
Không lẽ anh ta lấy điện thoại chụp lại vài ảnh mới được.
Nghĩ là làm, Thanh Phong lén lút lấy điện thoại ra rồi chụp vài bức ảnh, sao đó vội cất đi, không ngờ chuyện này lại khiến Thanh Phong quên đi mất đến khi anh ta có bạn gái thì bạn gái vô tình lấy ra xem thì cười lăn lộn một phen, vài…kết quả…các anh em thân thiết của Minh Hoàng Lễ ai cũng biết cả!
Minh Hoàng Lễ leo vào có chút khó khăn, vì điều là tường thẳng, nhìn thì dễ nhưng lại khó vô cùng.
Khó lắm anh mới đến được cửa sổ, anh mở chốt cửa, rồi lại cẩn thận bò vào.
Ánh mắt láo liên khắp phòng, muốn xem cô ở đâu.
Nhưng anh lại thấy cửa phòng đã được một chiếc tủ chặn lại ngay cửa, cho nên anh không vào được là đúng rồi.
Anh phủi bụi trên áo mình, sau đó nhẹ nhàng bước đi từ từ.
Anh ngó vào thấy cô đang cuộn mình vào chăn mà ngủ say, anh bước vào.
Thấy khoé mắt của cô vẫn còn vươn nước mắt.
Lại vô tình thấy lòng bàn tay của cô hơi đỏ, có lẽ là do kéo tủ chắn lại cửa phòng.
Haizzzz.
Minh Hoàng Lễ ngồi xuống cạnh giường, nhưng sợ khi ngồi xuống thì giường chuyển động làm cô thức cho nên anh ngồi xổm xuống.
Xem ra, anh lại dùng sai cách rồi.
Cô nằm ngủ thì cảm giác được ai nhìn chằm chằm mình, nhưng hơi thở quen thuộc cô biết đó là ai cho nên không thèm mở mắt.
Xoay người một cái cô đã đưa lưng về phía anh.
“…”.
Minh Hoàng Lễ
Sau đó tự nhiên kéo chăn qua đầu mà ngủ một cách thoải mái, nếu anh đã vào được thì cô cũng không muốn nói chuyện với anh đâu.
Anh cởi giày, sau đó chui vào chăn ôm lấy bé con của mình.
“Xin lỗi bé cưng nhé, do anh không tốt”.
Minh Hoàng Lễ vòng qua eo cô, gác nhẹ tay lên đó, cằm anh đặt lên vai cô.
Đáp lại anh là tiếng thở đều đều nhè nhẹ của người con gái bên cạnh.
Hừ!! Làm lỗi rồi lại đi xin lỗi, nếu như vậy thì cần công an chi nữa!
“Anh không nghĩ đến cảm xúc của em, không nghĩ đến sự tự do, là lỗi của anh.
Đừng giận anh nữa được không em”.
Bé cưng giận dỗi anh cũng có vui gì đâu chứ.
“Một là anh ra ngoài để em ngủ.
Hai là anh im lại đi.
Hừ”.
Sau đó cô lấy tay anh ra khỏi người mình, tự kéo chăn hết về.
Minh Hoàng Lễ thấy bị kéo chăn hết về thì đau lòng không thôi.
Anh đè lên người cô!
Hết cách rồi, đầu giường giận dỗi cuối giường hoà!
“Anh…cút đi cho em”.
Bị anh đè cái tư thế này khiến cô đỏ mặt chết được, nhưng không muốn tha thứ cho anh dễ như vậy được.
“Không cút”.
Minh Hoàng Lễ chống tay bên người, ôm trọn cô vào ngực anh.
“Minh Hoàng Lễ!!!”.
Cô hét lớn tên anh.
“Ưm…ưm”.
Nhưng lại bị anh dùng môi mình chặn lại.
Cô giãy giụa lung tung, dùng chân mình đạp vào anh mong muốn thoát được.
Nhưng mà anh lại kẹp chặt hai chân cô, tay cũng bị anh giữ lại.
Anh khuấy đảo khoang mi3ng của cô, từng chút thăm dò vào sâu trong đó.
Không một kẻ hở nào anh bỏ qua cả.
Cô thì vẫn uốn éo, anh để hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay còn lại anh lần mò xuống ngực cô, x0a nắn vuốt v e nó qua lớp áo.
“Ưm…đừng…aaa”.
Nơi đó của anh phồng lên chĩa thẳng vào bụng cô, khiến cho nơi đó chảy ra một chút dịch.
Anh hôn đến vành tai, ngậm lấy nó k1ch thích sự [email protected] muốn của bé cưng.
“Đừng…ưm…”.
“Ngoan nào bé cưng”.
Minh Hoàng Lễ hôn lên trán cô, sau đó buông ra.
Họ bốn mắt nhìn nhau.
“Đừng giận anh nữa được không?”.
Cô mím môi mình lại, quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn anh nữa.
“Bé con…anh rất sợ em lại mất tích một lần nữa, cho nên mới như vậy.”
“Nếu em không thích thì họ sẽ không đi theo em nữa được không?”.
Hừ!! Cô đẩy anh ra khỏi người mình, sau đó thì đè lên anh, hung hăng cắn vào cánh tay anh một cái thật mạnh.
Anh cứ để mặc cô xử mình, anh còn vuốt tóc cô nữa.
Đến khi cánh tay của anh in hẳn hai dấu răng to đùng, nơi đó còn rớm máu cô mới buông anh ra.
“Đi đi! Hôm nay em ngủ ở đây”.
Cắn xong rồi thì cô đuổi anh đi, còn mình thì đi ra khỏi phòng.
Lấy đồ đi tắm, nơi này hai người thường xuyên ngủ lại nên đồ đạc vẫn luôn có đầy đủ.
Minh Hoàng Lễ ton ton đi theo cô phía sau, đến khi dừng lại ngay cửa phòng tắm.
“Em muốn đi tắm.
Anh muốn tắm cùng em à?”.
Cô hỏi anh
Minh Hoàng Lễ ngạc nhiên sau đó không chút do dự mà gật đầu! Không phải tắm thôi đâu, anh còn muốn cùng cô làm chuyện thân mật nữa.
“…”.
Cô đen mặt nhìn anh! Chỉ muốn cắn chết anh luôn cho rồi đi.
Cái đồ lưu manh.
Nghĩ họ đã làm chuyện thân mật rồi, cho nên cô không thèm do dự, cúc áo trên người mặt không đổi sắc tự mình cởi ra.
Một cúc, hai cúc đến khi áo sơ mi rơi xuống, lộ ra lớp da trắng ngần thì anh mới nhúc nhích ngón tay mình.
Sau đó cô vòng ra sau lưng, c ởi