Minh Hoàng Lễ không nói gì.
Ngón tay anh để trên sô pha khẽ gõ gõ vài cái như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu bé con không sao thì anh rất yên tâm, nhưng nếu lúc thấy lúc không như vậy thì khiến anh vô cùng lo lắng và không thể yên tâm được.
Nó như một trái bom đã được hẹn giờ để chờ thời gian để kích hoạt nổ mà thôi.
Cô lại không muốn kiểm tra sức khoẻ, anh lại không thể ép buộc.
Chỉ chờ cô tự nguyện mà thôi.
Anh mà ép buộc thì cô sẽ không thích, nhiều khi còn giận dỗi anh nữa.
“Nhưng mà tình hình này của phu nhân thì đừng để phu nhân bị kích động là được ạ”.
“Nếu có thì sao”.
Minh Hoàng Lễ nhìn Thanh Nguyệt.
“Thì máu trên mặt của phu nhân sẽ lại chảy máu.
Tạm thời em vẫn đang tìm cách cho nên cũng không rõ.”
Anh gật đầu.
Khi nghe Thanh Nguyệt nói cô không thể bị kích động thì trái tim anh càng thêm treo lơ lửng.
Bây giờ anh phải đáp ứng các yêu cầu mà cô đặt ra mới được.
Nếu không…anh cũng không dám nghĩ đến sự việc nguy hiểm ra sao.
Tình hình an nguy của bé con vẫn đặt trên hết cả, anh không thể đem đến sự kích động nào hết cả.
“Ừm.
Em đi làm việc đi”.
“Dạ”.
“Dạo này em làm việc quá sức rồi, sau khi ổn lại em có thể cùng Thanh Giao đi chơi đi”.
Trước khi Thanh Nguyệt bước đi cầu thang thì anh lại nói thêm một câu.
“Lão đại”.
Thanh Nguyệt run run bước chân không dám đi lên tiếp, chỉ kinh ngạc nhìn anh mà thôi… sao lại …sao lại…
“Cậu ta hay vô phòng em như vậy, anh mà không hay biết thì sao xứng danh lão đại này”.
Minh Hoàng Lễ không nhìn cô ấy, anh rót cho mình một ly trà tự nhiên mà uống.
Còn Thanh Nguyệt thì sợ hãi có ai nghe được, cô ấy nhìn xung quanh xem có ai không.
“Em…em…”.
Thanh Nguyệt nắm chặt hai bàn tay mình.
Đầu cúi xuống nền nhà.
“Hửm”.
Minh Hoàng Lễ cười.
“Chỉ là không biết ý Thanh Phong thế nào thôi, nếu cậu ta mà biết được e là hoa viên này sẽ tan nát đó”.
Ai ở nơi cũng điều biết Thanh Phong vô cùng yêu thương đứa em gái này.
Ngay cả lão đại mà trách mắng Thanh Nguyệt thôi thì cũng bị anh ta ghét cả ngày.
Tính Thanh Phong lạnh nhạt, nhưng lại không nói ra các suy nghĩ của mình.
Anh ta chỉ muốn em gái mình được an toàn vui vẻ mà thôi.
Thanh Phong cũng đã tìm được mấy người vừa ý lại hợp với Thanh Nguyệt tuy không giàu có nhưng lại an nhàn.
Bên Thanh Nguyệt sẽ hợp hơn những người nguy hiểm mạng sống như họ.
Ngay cả khi trước các thuộc hạ hiểu lầm Thanh Nguyệt là phu nhân của Hắc Phong thì Thanh Phong chính là người nhảy dựng phản đối đầu tiên.
Anh ta đã nguy hiểm, nhưng lão đại còn nguy hiểm hơn nữa! Khác nào dê vào miệng cọp.
Cho nên khi đó Thanh Phong làm mọi việc để phản đối vấn đề này!
Cũng may…Thanh Phong đã hiểu sai, lão đại chỉ có phu nhân mà thôi.
Mọi chuyện hiểu lầm, nên trái tim của Thanh Phong mới được yên lại.
Bây giờ biết được em gái mình có quan hệ thân thiết với anh em thân thiết thân cận, không biết Thanh Phong có điên lên lột da, thiêu sống Thanh Giao luôn không?
“Lão đại…”.
Thanh Nguyệt ngồi xổm xuống cạnh anh, ân cần rót nước.
“Anh đừng nói cho anh trai em biết nhé”.
“Anh không quan trọng, quan trọng là Thanh Ngọc đã nghi ngờ hai người rồi”.
“Hả???”.
Đầu Thanh Nguyệt mơ màng đi.
Thanh Ngọc cũng biết rồi sao?
Cái tên ngáo ngáo đó không phải chỉ biết nghiên cứu cách loại thiết bị phòng vệ hay sao!
Sao lại biết được!
Hay lão đại nói dối cô nhỉ? Cũng đúng chứ! Chứ Thanh Ngọc làm sao biết được!
“Ngốc”.
Minh Hoàng Lễ gõ đầu cô nàng một cái.
“Hai đứa em liếc mắt đưa tình như vậy, nếu không muốn nhìn cũng không được”.
Cũng chỉ có anh trai em không để ý thôi, chứ mà để ý một chút, sợ là cái mạng của Thanh Giao đã mất từ lâu.
“…”.
Thanh Nguyệt chết lặng.
Bây giờ có nên đi giải quyết luôn Thanh Ngọc không ta! Để cho anh ta đừng nói.
Nhưng mà nếu làm như vậy thì khác nào nói ra mình với Thanh Giao có gian tình!
Haizzz
Thật là rối loạn quá đi thôi vậy đó! Không những đối phó với anh cả mà còn phải đấu trí với Thanh Ngọc nữa chứ!
Rõ ràng là mình giấu rất kỹ mà ta! Sao lão đại lại biết được chứ!
Cũng tâm loạn quá đi thôi!
Minh Hoàng Lễ mỉm cười, xoa đầu cô nàng đến rối tung lên thì mới đi lên phòng, bỏ lại Thanh Nguyệt một mình ở phòng khách.
Thanh Giao tính tình trong nóng ngoài lạnh, đôi khi cũng làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng rõ ràng cách anh ta đối xử với Thanh Nguyệt bao lâu nay rất khác nhau, chỉ là không ai nhận ra mà thôi.
Nếu không khi đó, anh ta cũng không liều cả mạng mình để cứu Thanh Nguyệt suýt bị.ưỡng b.ức ở studio cùng với bé con.
Cho nên giao Thanh Nguyệt cho cậu ta, anh rất yên tâm.
Thanh Nguyệt ngồi suy nghĩ một lúc thì mới vội vàng đi tìm Thanh Giao để bàn tính lại với anh ta chuyện này mới được.
Chứ để Thanh Ngọc nghi ngờ nhiều khi lại méc với anh cả thì sao?
Phải tính trước chứ.
- ---------
Thanh Phong nhận lệnh bảo hộ cô đi mua sắm, nhưng giữa đường cô lại đổi ý rồi không muốn đi nữa, cho nên bảo Thanh Phong đưa mình về nhà.
“Ưm…”.
Cô kêu lên một tiếng.
Đầu đau quá.
“Phu nhân…người không sao chứ.” Thanh