Đau đớn đến mức cô muốn gục ngã!
Minh Hoàng Lễ chăm chú nhìn cô đau đớn, la hét, đôi lúc lại co giật, cả người run lên, sau đó lại lăn lộn qua lại.
Thanh Nguyệt đã nói trước là rất đau, nhưng cô thật sự không ngờ lại đau đớn kinh khủng như vậy.
Cả người như muốn xẻ đôi ra, dưới nền tuyết lạnh như vậy mà cô ra mồ hôi liên tục.
Các loại thuốc được đắp vào trước đó cũng dần tan ra, thay vào đó cả người cô dính vào trong tuyết lạnh.
Thật sự! Cô rất muốn mình chôn vùi ở nơi này, thật sự quá đau đớn.
Cô chỉ muốn ngất đi thôi, để cho qua cơn đau này.
“Người không được ngất đi! Thuốc sẽ không có tác dụng! Phu nhân người phải cố lên”.
Thanh Nguyệt đỏ mắt nhìn phu nhân mình đau đớn.
Cô ấy biết rất rõ sẽ đau đến nhường nào, chỉ càn ngất đi thì sẽ không đau, nhưng như vậy sẽ không có tác dụng.
“A!!! Đau quá!! Minh Hoàng Lễ! Em đau! Á”.
Sao một hồi cắn răng nhịn đau cô cũng không chịu được nữa mà phải hét lên.
Cô lăn qua lăn lại ở khu vực đầy tuyết này.
Tiếng hét của cô vang vọng khắp nơi.
Nhất Thiên và các bạn của anh vừa đến thì nghe tiếng hét như vậy thì lòng Nhất Thiên thắt lại.
Đám người Kiều Nam Cảnh cũng không tin được.
Loại đau đớn này phải đau như thế nào đây chứ!
“Xin lỗi”.
Một thuộc hạ ngăn lại khi các anh muốn bước vào.
“Lão đại đã căn dặn, trừ khi Nguyệt tiểu thư cho vào thì mới được bước vào.
Mong các lão đại đừng làm chúng tôi khó xử.”
“Rốt cuộc họ đang làm gì trong đó”.
Nhất Thiên nghe rất rõ tiếng hét của em gái mình.
“Phu nhân đang đắp thuốc, chỉ có Nguyệt tiểu thư là con gái bước vào mà thôi.” Thuộc hạ đó nói.
Nhất Thiên cũng muốn bình tĩnh lại.
Nhưng lại không được! Bởi vì Nhất Thiên rất lo lắng.
Tiếng hét thê thảm như vậy kia mà!
Vì bọn họ cũng có nói chỉ có mình Thanh Nguyệt bước vào mà thôi, cô lại là người của Minh Hoàng Lễ cho nên anh ta vào đó cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng Nhất Thiên lại không chịu được, anh ta phá tan vòng vay của đám thuộc hạ này rồi xông vào.
Nhưng lại bị Kim Hà xuất hiện ngăn lại.
“Các vị đừng gây rối, cũng đừng tổn thương hoà khí giữa hai bên”.
Cô ấy bước đến mà nói.
“Phu nhân hiện tại các vị không thể gặp được, vì khi gặp các vị điều rất khó xử vì nhìn thấy điều không nên nhìn”.
“…”.
Nhất Thiên nhìn cô ta.
Đám người Kiều Nam Cảnh cũng rất lo cho cô bé, nhưng nghe Kim Hà nói như vậy thì đành lùi lại về sau.
Cảnh không nên nhìn, điều là người lớn cả rồi, họ điều hiểu cả.
Cho nên không ai nói gì cả.
Kim Hà mỉm cười, sau đó lui xuống.
Nhất Thiên có chút không cam tâm trên mặt biểu hiện sự không chịu được!
Tại sao Minh Hoàng Lễ lại được ở bên trong đó! Rốt cuộc cậu ta đã làm gì với em gái của mình rồi!
“Á… cứu với! Đau quá”.
Nhất Thiên vốn muốn dừng lại nhưng khi nghe tiếng hét của em gái thì lại quên mất đi những điều khác.
Bất chấp tất cả xông vào.
Kim Hà không ngăn được anh, cho nên đi vào báo lại cho lão đại biết.
Nhất Thiên chạy theo tiếng hét đó, trước mặt anh ta là em gái đang nằm dưới nền tuyết.
“Cút”.
Minh Hoàng Lễ ném ra một làn khói trắng, che đi ánh nhìn của Nhất Thiên.
Giọng anh vô cùng lạnh lùng, như thể muốn giết chết Nhất Thiên tại chổ.
“Khụ khụ”.
Nhất Thiên bị khói là cho ho sặc sụa.
Anh ta quơ tay để xua đi cơn khói này.
“Á…! Minh Hoàng Lễ ơi…”.
Thanh Nguyệt nhìn thời gian, rồi lại đi lại bên cạnh phu nhân.
Đã có rất nhiều vết đen toả ra, nhưng vẫn chưa đủ so với dự kiến.
“Phu nhân! Cố gắng một chút.
Sắp được rồi”.
Thanh Nguyệt nói.
“Á…”.
Hốc mắt của Minh Hoàng Lễ đã đỏ lên, nếu tình nguyện được đau thay cô, anh chấp nhận tất cả mọi nỗi đau này.
So với những gì cô chịu đựng, xin hãy để anh chịu tất cả.
Thời gian trôi qua thật sự quá chậm, chậm đến mức anh có thể chết đi rồi lại sống lại một cách bất ngờ.
Môi đã bị cô cắn rách, Thanh Nguyệt lo lắng phu nhân sẽ cắn lưỡi mà chết cho nên đã nhét vào trong miệng cô một chiếc khăn bông mềm mại.
Một phần không muốn cô làm tổn thương đến cơ thể, một phần tiếng hét này thật sự không ai có thể chịu được.
Quá thê thảm lại còn thê lương.
Qua một lúc nhìn cô lăn lộn, Thanh Nguyệt thấy đã đủ thì bảo lão đại bế phu nhân đi vào trông nhà.
Lúc này cô đã hoàn toàn lâm vào mê man bất tỉnh, một chút sức lực cũng không còn.
Minh Hoàng Lễ thoát lên người cô chiếc áo của mình, Kim Thuỷ cũng xuất hiện mang theo một chiếc chăn đắp lên người của phu nhân, động tác vô cùng cẩn thận lại nhẹ nhàng.
Sau khi quấn cô lại thành một cục bông nhỏ họ mới đi vào nhà.
“Em ấy…”.
Nhất Thiên bước đến hỏi.
Thật ra anh cũng không nhìn thấy cảnh tượng ban nãy thì đã bị Minh Hoàng Lễ ném bột trắng vào người rồi.
Thấy cô được đắp chăn thì Nhất Thiên mới tránh đường đi.
Anh ta hiểu cả.
Ở nơi này các thuộc hạ toàn là đàn ông, em gái phải đắp thuốc cho nên…
“Phu nhân không sao