Do cô vẫn còn trong quá trình đắp thuốc, cho nên vẫn phải để anh làm thì mới yên tâm được.
“Hay anh để Thanh Nguyệt làm đi ạ, dù sao vẫn là con gái với nhau”.
Để anh làm, cô vẫn rất ngại, tuy họ không càn che đậy với nhau…nhưng… sao anh không ngại chút nào vậy?
“Không sao! Anh quen rồi”.
Minh Hoàng Lễ thoa thuốc lên đùi cô.
Còn tinh ý không chạm vào nên tư mật đó.
“Anh với Thanh Nguyệt có gì khác với nhau đâu”.
Minh Hoàng Lễ nói tràng ngập ý cười.
“…”.
Cô chỉ muốn giả chết thôi! Khác sao không khác! Nói thế nào cũng không lay chuyển được anh, nên dứt khoát không nói nữa.
Mặc kệ anh đi! Xem ai là người chịu khổ là biết liền, cô đã có ý tốt nhưng anh không nghe thì thôi! Hừ hừ.
Thật ra, Minh Hoàng Lễ cũng cố gắng chịu đựng lắm, bàn tay anh lướt trên làn da mịn màng đó.
Chỉ muốn được x0a nắn mà thôi! Nếu đây là thời cơ thích hợp thì anh nhất định sẽ làm cô mấy lần liền!
Để giải toả [email protected] muốn của bản thân khi nhìn thấy bé con, anh xoa ngực cô vài cái.
“Anh…”.
Cô mím môi nhìn anh.
“Đồ cơ hội”.
“Anh còn muốn đè em ra, còn muốn nhìn em khóc cả một đêm”.
Anh nói vào tai cô.
“Cút cho em”.
Hai má cô ửng hồng.
Cái đồ háo [email protected] lưu manh mà!
“Tạm thời tha cho em, sau này anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi”.
Ha ha! Rồi anh đứng dậy đi đem thau nước đi vào nhà tắm, rồi múc nước ấm mới, lau chùi cho bé con.
Vô sỉ!!! Anh là đồ vô sỉ! Xấu xa!!
Nhưng mà…cô cũng muốn lắm chứ! Cũng tại cái cơ thể này, không có chút lực, nếu mà h0an ái nữa, có khi lại chết luôn.
Cô vẫn còn muốn sống thêm, nên đành nhìn vậy.
Đợi khoẻ lại rồi lại làm, cũng không muộn.
Đêm qua cô phát sốt, ướt cả người, Minh Hoàng Lễ túc trực bên cạnh, một bước cũng không rời.
Đến ban sáng thì mới bớt sốt, bây giờ còn có thể nói chuyện được với anh nhiều hơn.
Nhưng anh vẫn kiên quyết không cho cô rời giường, mọi phạm vi hoạt động của cô chỉ ở trên chiếc giường hai mét này mà thôi.
Thậm chí khi anh đi xuống nhà lấy thức ăn thì bên cạnh cũng có Kim Thuỷ Kim Hà đã lâu không gặp, hoặc Thanh Nguyệt đứng bên cạnh kiểm tra vết thương xem như thế nào.
Các anh em của anh cũng đến thăm cô một lúc, thấy người khoẻ lại, bọn họ cũng rất vui.
Nhất Thiên ở lại hôm đó xong rồi rời đi, vì anh ta còn phải chăm Nhất Hoà nữa.
“Chán quá đi thôi~~”.
Cô than thở, rồi lại thở dài nằm một chổ hoài thiệt sự chán muốn chết!
“Hay em ở lại chơi với phu nhân nhé”.
Thanh Nguyệt xà xuống ngồi cạnh cô.
“Thôi!! Mất công Thanh Giao lại không vui”.
Đừng tưởng cô không biết họ có gian tình nhé, mấy hôm nay cứ liếc mắt đưa tình mãi.
Muốn biết cũng không dễ.
Ầm!!
Thanh Nguyệt vội bịt miệng phu nhân mình lại, cẩn thận xem coi có ai đứng bên cạnh không.
Để anh hai mà nghe được! Thanh Nguyệt hay Thanh Giao đều không được yên thân đâu!
“Hả”.
Cô nói gì sai sao?
“Tạo sao phu nhân lại biết vậy? Lão đại nói cho người biết hả”.
Thanh Nguyệt hung dữ hỏi.
“Anh ấy cũng biết rồi hả??”.
Cô chớp mắt nhìn Thanh Nguyệt.
“…”.
Thanh Nguyệt có xem như là không đánh tự khai không nhỉ?
“Em đang làm cái gì vậy hả”.
Minh Hoàng Lễ bước vào trên tay còn cầm theo một bát cháo.
Anh thấy rõ ràng Thanh Nguyệt bịt miệng bé con của anh lại! Diệt khẩu hả?
“Em…em…”.
Thanh Nguyệt vội rút tay mình ra! “Em với phu nhân nói chuyện thôi mà”.
“Nói thì nói, có cần động tay động chân không”.
Anh xách cổ áo cô nàng đi lên.
“Cô ấy biết em nhìn ra được Thanh Giao có ý đó mà”.
Cô khúc khích cười.
Chuyện này cô thấy bình thường mà nhỉ? Sao Thanh Nguyệt lo lắng vậy? Hay là cô ấy đơn phương hả? Cho nên mới sợ người ta biết.
Mà cũng không đúng, Thanh Giao nhìn cô ấy say mê như vậy, cũng như cách mà cô nhìn Minh Hoàng Lễ.
Anh đỡ cô ngồi dậy, kê phía sau một cái gối để cô được thoải mái, chăn được anh đắp lên đến bụng.
“Thanh Phong không muốn em gái mình đi vào con đường nguy hiểm như cậu ta, cho nên luôn muốn Thanh Nguyệt tìm được một người bình thường thôi”.
Anh vừa thổi cháo vừa giải thích.
“À”.
Cô há miệng đón ăn.
Cháo hải sản được nấu với ngô tươi, khiến cho món ăn thêm ngon miệng.
“Bao giờ em được về nhà vậy anh”.
“Mai mốt nhé, chờ em khỏe lại đã”.
“Vâng”.
Cô không thích ăn cháo, nên ăn được vài muỗng thì ngưng ngay.
Anh lại muốn ép cô ăn thêm.
Nhưng cô lại một mực không chịu.
Thế là mè nheo một hồi, Minh Hoàng Lễ lại xiêu lòng, nên cũng thôi ép.
Mỗi khi nấu hải sản cô ăn rất nhiều, xem ra nay phải nấu cháo hải sản mới được.
Sức khỏe của cô đã tốt hơn rất nhiều, đến chiều tối đã tự đi được vài bước.
Việc đầu tiên cô làm là tự mình tắm.
Mấy hôm nay để anh tắm cho, thật sự là cô rất [email protected] muốn làm chuyện đó.
Cho nên không thể để anh tiếp tục như vậy mãi được, tắm thì đương nhiên có không gian và thời gian rồi, với cô thì lại không có, anh cho cô tự tắm nhưng không được đóng cửa lại, và cũng không được tắm quá lâu.
Cô ngồi vào bồn mà ngửa mặt