Khi đi xuống nhà rồi cô mới biết được có nhiều người đã ngồi ngay dưới phòng khách là các anh em của anh.
“Tôi tưởng cậu ngủ luôn trên đó rồi chứ”.
Kiều Nam Cảnh dập tắt điếu thuốc mình đang hút dỡ trên tay sau khi thấy cô đi xuống lại không quên nói kháy Minh Hoàng Lễ một chút.
Bọn họ đã đợi hơn ba tiếng đồng hồ rồi, ban đầu tên này nói muốn đi lên đánh thức bé con dậy sau rồi đút cơm.
Cứ tưởng xuống nhanh lắm, ai mà ngờ!!
Làm cô ngại đỏ mặt, sớm biết như vậy thì đã không cùng anh làm chuyện xấu hổ đó rồi!!
Cô không quên nhéo anh một cái ở ngay hông anh, Minh Hoàng Lễ bị cô nhéo đến đau cả lưng, nhưng lại không dám lên tiếng.
“Do em không chịu dậy ạ, anh ấy phải đợi bé dậy ạ.
Bé xin lỗi các anh ạ”.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô vang lên, lại không quên cười đầy ngọt ngào.
“Em dậy hay cậu ta không để cho em ngủ thì tự cậu ta biết thôi”.
Lâm Tân Viễn mặt hơi ngả ngớm nói, cô bé nhỏ như vậy mà cũng ra tay được, đúng là tên khốn nạn mà!
Bọn họ quên luôn cả Nhất Thiên đang đen mặt nhìn Minh Hoàng Lễ như muốn xuyên qua tim cậu ta luôn rồi! Má nó thật chứ!
Còn chưa kịp nhận lại em gái! Đã bị con cẩu này tha đi mất rồi!
Hôm nay Minh Hoàng Lễ chỉ mặt một cái áo thun màu đen mà thôi, nhưng mà vẫn để lộ ra dấu vết móng tay trên vai anh, còn kèm theo dấu răng nữa.
“Chó thật”.
Lục Thế Phương chỉ nói ra hai từ đó sau khi thấy dấu vết đó.
“Điều do em mà”.
Thôi thì cứ nhận lỗi hết về mình vậy.
“Kệ bọn họ đi em, anh đưa em đi ngắm cảnh nhé”.
Minh Hoàng Lễ cười.
“Dạ vâng”.
Cô cũng ném chuyện đó ra sau đầu mình, tung tăng sánh bước đi theo anh.
Ngay lúc này cô chỉ mong được đi chơi, nên không để ý khi anh quay đầu lại nhìn các anh em mình với vẻ mặt đầy thách thức họ.
Đặc biệt là Nhất Thiên!
Sau đó anh ôm lấy eo của bé con mình, rời đi!
“Mẹ kiếp”.
Nhất Thiên muốn xông ra, nhưng lại bị Lâm Tân Viễn ngăn lại.
“Tôi sẽ đánh chết tên khốn này”.
“Đánh được cái gì? Cậu không thấy cô bé nhỏ đó bênh cậu ấy vậy à”.
Lục Thế Phương cười.
Không ngờ Minh Hoàng Lễ lại vô sỉ như vậy, còn lưu manh nữa chứ!
Đúng là phen này chọc tức chết Nhất Thiên luôn rồi!
Ở ngoài vườn, khắp nơi là một vườn hoa ban trắng đang nở rộ giữa trời tuyết.
Những cánh hoa rơi xuống, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp của mùa đông.
Nơi này mấy hôm trước cô đã chịu cái lạnh để khỏi bệnh.
Ký ức như mới hôm qua mà thôi.
Cô đứng nhìn những cánh hoa đang bay theo gió, trước đây cô sợ mình chết đi, đã được mong muốn anh chôn cất mình ở một nơi có đầy hoa ban trắng.
Để cho cô được hoà mình vào những cơn gió này, vì nó gần như là ký ức còn sót lại duy nhất khi cô gặp Âu Dương Thế Khanh ngay lần đầu tiên.
Và cũng từ đó cuộc đời cô đã bước sang một trang mới.
Cứ nghĩ cô sẽ mãi được vui vẻ vui thời như thế này, nhưng lại không ngờ…đúng là số phận, có lẽ không muốn cô được vui vẻ nên mới để cho nhớ lại những ký ức không vui đó.
Một cánh hoa rơi xuống ngay bàn tay của cô.
Cô nhìn thấy nó.
“Nơi này vốn là của Nhất Thiên, cậu ta xây nó cho em gái đã mất tích của mình, để tưởng nhớ em gái, khi trước chúng ta từng ở đây rồi, lúc đó sức khỏe của em không được tốt, anh cũng cho người trồng cho ban này theo sở thích của em”.
Minh Hoàng Lễ giải thích với cô.
Nhất Thiên mới vừa bước ra thì đột nhiên dừng bước lại.
“Rất đẹp ạ”.
Cô mỉm cười.
“Mới đây mà trôi qua nhanh thật”.
Đã một năm rồi.
“Đúng vậy, rất nhanh, chúng ta đã ở cùng với nhau rất lâu rồi.”
“Anh Nhất Thiên thật sự rất yêu thương em trai em gái của mình ạ”.
Cô hỏi anh.
“Đúng vậy, em gái của cậu ấy mất tích từ rất lâu rồi, Nhất Hoà thì lại ham chơi, luôn khiến cậu ấy đau đầu”.
Minh Hoàng Lễ vén sợi tóc bị rối của cô qua một bên.
“Cậu ấy là một người anh trai rất tốt”.
“Em biết”.
Cô nhìn ra phía hàng cây hoa ban.
“Hôm đó em thấy được anh Nhất Thiên thật sự đau lòng khi thấy anh Nhất Hoà bị thương”.
“Nhất Thiên muốn nhận em là em gái, em có đồng ý không”.
Minh Hoàng Lễ hỏi.
Nhất Thiên đứng ở phía sau cũng không dám lên tiếng, hai tay siết lại, vì sợ em gái từ chối.
“Em muốn suy nghĩ ạ”.
“Được”.
“Đừng lo”.
Lâm Tân Viễn vỗ vai Nhất Thiên.
“Cô bé nghĩ là do chính mình đã làm cho Nhất Hoà bị thương, nên mới không đồng ý liền”.
“Ừm”.
Nhất Thiên cũng không đi ra ngoài, anh ta đi lên thư phòng ngồi.
Đứng bên ngoài một lúc thì Minh Hoàng Lễ sợ cô bị lạnh nên đưa cô vào nhà nghĩ ngơi, dù sao có máy sưởi vẫn tốt hơn đứng bên ngoài.
Tối hôm đó mọi người quay quần ăn uống bên nhau.
Khung cảnh rất yên bình.
Ngay cả cô bình thường không thích uống rượu nhưng hôm nay cũng uống một hai ly nhỏ.
Tiệc một phần sum họp với nhau, một phần vì ăn mừng cô khoẻ mạnh lại.
Tuy sẹo không lành hẳn nhưng đã cầm được máu nên cũng không sao cả, cô ở bên cạnh họ cũng không che giấu đều gì.
“Mừng em khỏi bệnh nhé”.
Kiều Nam Cảnh nói với cô.
“Bọn anh rất lo cho em”.
“Em cảm ơn mọi người ạ”.
Cô cười.
Đêm xuống, cũng đã rất trễ, cho nên cô muốn đi ngủ trước.
Minh Hoàng Lễ cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Nhất Thiên ngăn lại.
Anh ta còn chưa tính sổ với tên khốn này đâu.
Cô cũng không phiền họ nói chuyện với nhau, cứ thế buổi tiệc vốn đông người nhưng đến khuya thì chỉ còn lại năm người đàn ông mà thôi.
“Minh Hoàng Lễ cậu nói thật đi, có phải cậu ra tay với em gái tôi rồi đúng không”.
Nhất