Đến sáng hôm sau.
Anh thức dậy trước, đầu đau như búa bổ, lúc này mới biết mình ở một căn phòng khác.
Bên cạnh còn có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Thiên Thiên nằm sấp nên anh có chút không nhận ra, nhẹ nhàng rút tay cô đặt trên bụng mình để xuống.
Rồi anh mới đi vào nhà tắm.
“Chết tiệt thật”.
Mày đang làm cái gì vậy chứ.
Hoà mình vào dòng nước, chuyện đêm qua điên cuồng đến cỡ nào vẫn hiện ra trước mắt.
Anh có muốn quên cũng không được.
Khi tắm xong, Thiên Thiên lúc này mới tỉnh dậy.
Sau mà đau vậy nhỉ?
Cái này….Thiên Thiên kéo chăn che lại người mình.
Đêm qua…cô nhớ lại.
Hôm qua mình đang ngủ? Sao đó…sao đó…mẹ nó chứ!
Lúc này Thanh Phong đang nói chuyện với ai đó, đưa lưng về phía cô ấy.
Hắc Phong? Người của Hắc Phong sao?
“A..”.
Thiên Thiên muốn ngồi dậy, nhưng vì đau nên kêu lên một tiếng.
“Tỉnh rồi à”.
Thanh Phong nhìn cô rồi nói.
“Quần áo của cô ở đó, Mộ tiểu thư”.
“Hả? Anh biết tôi hả?”.
“Ừm”.
Anh gật đầu.
“Vậy đợi tôi một chút, tôi thay đồ đã”.
“Được”.
Thiên Thiên quấn chăn đi vào trong nhà tắm, Thanh Phong cũng không nhìn.
Hơn hai mươi phút sao.
“Anh gì ơi…lấy giúp tôi bộ đồ”.
Anh cầm lấy rồi gõ cửa, Thiên Thiên hé cửa rồi nhận lấy.
Không quên cảm ơn anh một tiếng.
Thay đồ xong, Thiên Thiên bước ra.
“À cái đó…”.
Cô ấy gãi đầu.
“Đêm qua…anh có dùng bao không?”.
“Tôi….”.
Thanh Phong lắc đầu.
“Ờ”.
Thiên Thiên cầm lấy túi xách rồi muốn đi.
“Khoan đã.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mình đã làm với Mộ tiểu thư đêm qua.
Tôi tên Thanh Phong”.
Cũng như việc anh đi nhằm phòng, phòng của họ hiện tại là 2254 nhưng phòng của anh lại là 2255.
Họ chỉ cách nhau một phòng mà thôi.
Nhưng lại gây ra chuyện lớn như vậy.
“À không sao….không có gì đâu”.
Thiên Thiên cười, nhưng nụ cười đó anh cảm thấy không thật, trên khoé mắt cô còn có nước mắt.
Chuyện trong sạch của một người con gái, không thể nói hết được.
Huống chi đêm qua…anh còn là người sai.
“Tôi có việc tôi đi trước đây”.
Thiên Thiên bỏ chạy trối chết.
Haizzz.
Thanh Phong thấy người đi rồi, lòng khó tả.
Khi cô ấy đi vào nhà vệ sinh, anh còn thấy vệt máu.
Thanh Phong chạm tay vào nó.
Mộ tiểu thư này anh biết, gia thế tốt lại còn là người hiền lành không hề có chuyện quan hệ trai gái bừa bãi.
Là viên ngọc quý trên tay của Mộ Thiên Vân.
“Không cần chịu trách nhiệm”.
Thanh Phong tự nói.
“Nhưng tôi lại muốn chịu trách nhiệm với em”.
Người đã đi rồi.
Anh phải làm thế nào đây.
Mộ Thiên Vân, càng không thể để cho anh lấy cô con gái duy nhất của nhà họ.
Anh càng không xứng với cô ấy.
Hồi ức qua đi, Thanh Phong thở dài.
Thân phận của họ quá khác biệt với nhau, tuy có một đêm cuồng nhiệt nhưng mỗi lần họ gặp nhau, Thiên Thiên điều luôn quấn lấy anh.
Chỉ về sau Thanh Phong từ chối, nhưng không hiểu sao anh lại khômg vui nổi.
Đáng lẽ anh vui mới đúng chứ.
Nằm suy nghĩ một hồi, Thanh Phong vẫn quyết định cầm áo rời đi tìm người nào đó.
- ----
Tuyết Thanh ăn uống no say, vui chơi thoải mái.
Trên người còn cầm theo vài ba chiếc thẻ của Minh Hoàng Lễ cho mình.
Nếu đã đi chơi thì không thể không có tiền chứ.
Hừm.
Nhưng đi mãi…đói quá.
Tuyết Thanh xoa bụng.
Ăn cái gì nhỉ?
Tìm tòi một hồi cũng có quán ăn, Tuyết Thanh đi vào đó gọi vài món, ăn no rồi lại muốn đi ngủ.
Cô đi chơi một ngày rồi, nên muốn ngủ thôi.
Tìm cho mình một phòng khách sạn.
Sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Cô ngủ rất ngon, nhưng Minh Hoàng Lễ thì lại không.
Anh đi tìm cô khắp nơi, những nơi nào có dấu chân cô từng đi qua, anh đều đi tìm.
Ngày qua ngày…đến khi nhìn lại thì đã hơn một tháng.
Anh không ngờ cô trốn giỏi thật chứ!
Anh mà bắt được, đánh cho một trận mới hài lòng anh, chỉ giỏi trốn đi mà thôi.
Nhưng bất ngờ… anh nhận được tin tức từ cô, cô gửi đến cho anh vài bức ảnh.
Là một bức về hoàng hôn ở cạnh biển.
Thật là…
“Em vẫn an toàn.
Ăn uống vui chơi khoẻ mạnh ạ.
Nhớ anh”.
Chỉ biết dỗ ngọt anh thôi.
Đúng là xấu thật mà.
Hừ.
Mà vui hơn, là việc Nhất Hoà cuối cùng cũng khoẻ lại.
Tuy sức khoẻ vẫn còn yếu, nhưng nhờ có Thanh Nguyệt giúp cậu chữa trị nên chỉ cần một tuần là đã có thể đi xuống giường.
Nhất Hoà cũng biết việc em gái mình nhớ lại, nhưng không ngờ lại bỏ đi?
“Không phải anh bắt nạt em ấy chứ? Em ấy ngoan như vậy cơ mà”.
Nhất Hoà vẫn cảm thấy mọi chuyện đều do Minh Hoàng Lễ hung dữ, bắt nạt em gái, nên em mới bỏ nhà đi.
“Nếu tôi mà bắt nạt, em ấy sớm đã đi rồi”.
Minh Hoàng Lễ liếc nhìn Nhất Hoà.
“Tỉnh lại rồi cái muốn nói gì thì nói à”.
“Xì”.
Cậu thầm suy tính, nếu mình khoẻ lại thật mau, em gái sẽ tìm được sớm hơn.
Chà~~.
Có khi hai anh em lại đi chơi cùng với