Lớp trẻ không biết được sự hiện diện của chiếc nhẫn này, nhưng người lớn như ông thì lại biết.
Cách đây bảy mươi năm, nhà họ Lâm nói đúng hơn là Lâm lão lão phu nhân đã làm ra một cặp nhẫn bằng ngọc phỉ thuý tím tinh khiết.
Bên trong đính lại bằng thạch anh, quá trình điêu khắc đầy tỉ mỉ và tinh tế.
Một chiếc được để lại làm vật gia truyền nhiều năm, một chiếc bà đã tặng nó cho người bạn thân nhất của mình là Vũ Văn Thi, sau này khi mất đi nhẫn ngọc được truyền lại cho các con mình.
Trong ảnh tuy che mặt mũi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là người trung niên.
Huống hồ, Vũ Văn lão lão đã chết được mấy chục năm, khi ông lấy Vũ Châm thì bà đã chết rồi.
Như vậy…
“Cái này là vô tình em tìm được thôi.
Cách đây mấy hôm, khi đưa ba em vào viện.
Gặp được một người lạ mặt…”.
Trần Quân kể lại việc đó.
Người đàn ông đó, hai mắt đã gần như mù rồi.
Trên người để lại rất nhiều vết sẹo, vì ở chung một phòng bệnh nên Trần Quân đôi khi cũng để ý phụ giúp vì ông ta chỉ có một mình mà thôi.
Khi xuất viện, cậu đưa ông ta về nhà, thấy nhà cửa bừa bộn, nên anh đã giúp ông dọn dẹp lại mọi thứ.
Vô tình lại hình thấy một chiếc đĩa đã cũ nằm ở một góc trong kẹt tủ.
“À, năm xưa ông đi chụp ảnh, vì mắt khi đó rất tốt nên ông đã quay lại.
Cứ tưởng mất rồi.
Không ngờ vẫn còn”.
Khi đến, cậu thấy treo rất nhiều tranh ảnh, nên biết ông chụp rất đẹp, thì nghĩ video cũng rất đẹp nên mở ra xem.
Đúng như vậy, nó như những thước phim quay chậm, rất đẹp, phong cảnh lại hữu tình.
Xem được một đoạn, cậu phụ ông làm vài việc nên không xem được nữa, đoạn phim cứ như vậy mà trôi qua.
Đến khi xong việc, khi chuẩn bị ra về thì cậu mới nhớ lại và định tắt nó thì thấy được đoạn video lạ.
Sau khi xem hết thì cậu mới nghĩ đây chỉ là một cuộc truy sát mà thôi.
Nên cũng không quan tâm đến lắm, cũng không lấy chiếc đĩa về.
Nhưng khi đến tối, cậu mới sực tỉnh lại.
Hà Tuyết Thanh bị bắt cóc từ lúc bé cho đến lạc gia đình, cho nên…
Cuối cùng cậu đã xác nhận lại đoạn video đó, ngoài ra còn thêm vài đoạn khác nữa.
Đoạn video khác tìm được là vụ hoả hoạn ở khách sạn, Hoàng phu nhân bị đánh ngất.
Cậu chưa từng biết mặt bà ấy, nhưng dù sao thì Lam Ái cũng biết, nên đã đưa ảnh đến cho cậu.
Thì mới chắc chắn được.
Minh Hoàng Lễ nhìn vào hình ảnh đó, vốn chỉ có một chiếc nhẫn mà thôi.
Không chứng thực được họ cũng không có bằng chứng để mà chứng minh việc này do nhà họ Vũ Văn hay họ Lâm gây ra.
“Tôi bảo cậu tìm tin tức liên quan đến phu nhân? Cậu đã tìm được chưa”.
Anh gọi hỏi Thanh Phong.
“Lão đại.
Tôi…”.
“Gác lại đi.
Cậu hiện tại tra cho tôi vào thời gian ngày 10 tháng 6 năm 2005 cách đây mười tám năm, sao thời điểm tháng 7 thì Vũ Văn phu nhân và Lâm phu nhân có ở phía nam không?”.
Anh muốn Thanh Phong điều tra rõ việc này.
Cũng muốn chắc chắn ai là người đứng sau.
Thanh Phong nhận được lệnh rồi phân phó cho một số người thuộc hạ khác đi làm.
Minh Hoàng Lễ xem đi xem lại đoạn video cô bị chụp thuốc mê.
Mới có bao nhiêu chứ.
Một tuổi thôi mà cũng xảy ra đủ chuyện.
Một đứa bé còn nhỏ xíu thôi mà.
Không phải giờ anh mới điều tra, mà đã tìm rất lâu rồi, mà vẫn không có kết quả.
Giờ Trần Quân vô tình tìm được thì đây chính là manh mối duy nhất mà họ có cho đến hiện tại.
“Lão đại.
Tổ chức AK gửi đến cho người một đoạn video”.
Thanh Ngọc vừa nhận được liền thông báo ngay cho anh.
“Là video của Vũ Văn lão phu nhân và Vũ Văn Trung cho người truy sát một người đàn ông, trong đó ông ta đã tha mạng cho đứa bé đó.
Tính thời điểm đó, là ngày nhà họ Hà nhận nuôi phu nhân”.
“Gửi qua cho tôi”.
“Tôi đã gửi.
Nhưng…anh ta còn gửi đến thêm một đoạn video vào năm bốn tuổi phu nhân bị đem bán đi”.
“Được”.
Minh Hoàng Lễ hít sâu một hơi, anh mới ấn vào video đó.
Bên trong, khi biết mình không giữ được mạng, ông ta tuy muốn giết đứa bé này.
Nhưng vì không nỡ, cuối cùng đã để trong một chiếc nôi để cho nó trôi theo dòng nước.
“Đừng khóc.
Tôi xin lỗi vì đã làm như vậy.
Trôi đi thật mau, phải