Cộc cộc.
“Đến đây”.
Sơn Kiều lên tiếng.
“Lại là các người?”.
“Chúng tôi chỉ muốn đến đây xin ít nước”.
Âu Dương Kiên nói.
“Đợi một chút”.
Cô ấy vào trong nhà lấy ra một bình nước và vài chiếc ly cho họ.
Âu Dương Kiên nhận lấy và uống xong thì cảm ơn và rời đi.
Sơn Kiều thấy rất khó hiểu về việc này, nhưng sau đó thấy đến giờ thì tắt đèn đi ngủ.
“Phái vài người canh chừng cô ta”.
“Rõ.
Nhưng tại sao vậy thưa đương gia”.
Một tên thuộc hạ hỏi hắn.
Nhưng Âu Dương Kiên chỉ cười.
“Cô ta nhìn thấy các người vào soát nhà nhưng lại không sợ hãi, e là một là đang giữ người, hai là người như chúng ta thôi”.
Hắn vốn không để ý nhưng khi thuộc hạ về báo lại, hắn mới nghi ngờ và hôm nay đến đích thân để kiểm chứng thực hư.
Không ngờ…có thể hắn đoán đúng rồi.
Tên thuộc hạ thấy cũng đúng, nên phái hai tên canh chừng nhà của Sơn Kiều.
….
Thuốc của Sơn Kiều đắp cho anh thật sự rất hay, mới mấy hôm mà vết thương đã dần kết vảy lại.
Anh cũng tự mình rót nước được.
Hôm nay đã tự mình ngồi dậy đi lại chậm rãi xung quanh căn phòng nhỏ này.
Sơn Kiều hái thuốc về xong thì đi xuống mật thất xem Âu Dương Thế Khanh thế nào rồi.
“Anh khoẻ hơn rồi này”.
“Cảm ơn cô”.
Không phải nói chứ, thuốc rất hay.
Ban đầu anh không tin lắm nhưng về sau thì lại rất yên tâm.
“Muốn đi lên trên xem không?”.
“Được”.
Anh cũng muốn lên trên xem hiện tại như thế nào rồi, cũng đã gần hai tuần rồi.
Không biết họ có ổn không nữa.
Sơn Kiều đi lên trước, sau đó đưa tay kéo anh lên.
Anh nhìn xung quanh căn nhà gỗ nhỏ này, tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ vật dụng.
“Cô ở một mình à”.
Nhìn không giống có dấu vết người khác ở lại.
“Giờ thì thêm anh rồi”.
Sơn Kiều phơi thuốc.
“Nhưng anh sẽ nhanh rời đi thôi, tôi thì không?”.
Anh nhìn những loại thuốc đang được sắp xếp ra và xếp lên các giá đỡ.
“Cô biết bắn súng à.”
Động tác của Sơn Kiều hơi dừng lại.
“Ừm, anh nhìn ra được sao?”
“Nếu không nhìn ra được thì tôi chết lâu rồi đó chứ? Hôm nay đi hái thuốc có ai đi theo cô không?”.
“Có, nhưng chỉ là hai tên lâu la bình thường, không sao? Chắc họ nghi ngờ rồi”.
Âu Dương Thế Khanh gật đầu.
“Nếu không họ sẽ không đến đây lần thứ hai đâu.
Chắc người của tôi sắp đến rồi”.
“Chỉ sợ…”.
Sơn Kiều chỉ ra bên ngoài nhìn đám người đi vào.
“Họ đến rồi”.
Âu Dương Kiên đi vào nhà, trên tay còn cầm theo khẩu súng.
Âu Dương Thế Khanh nấp một gốc, Sơn Kiều mở cạm bẫy từ trên rơi xuống một chiếc hộp.
Sau đó mở ra và ném cho Âu Dương Thế Khanh một khẩu súng.
…
Tại một nơi khác.
Minh Hoàng Lễ và đám người của tổ chức AK đi tìm Âu Dương Thế Khanh, anh đi đến một căn nhà nhỏ nghe tiếng đánh nhau thì ra lệnh cho họ dừng lại.
“Thiếu chủ”.
Nam Kha lên nòng súng rồi đi về phía căn nhà gỗ đó.
Khi Minh Hoàng Lễ đi đến thì thấy hai bên đang đánh nhau, Âu Dương Thế Khanh tuy bị thương nhưng vẫn còn sức đánh nhau với kẻ thù.
Tay chân nhanh nhẹn, nhưng tay lại không nhanh lắm, anh nhìn thấy vết máu lại bắt đầu thấm vào áo.
“Đến rồi à”.
Âu Dương nhìn thấy thuộc hạ của mình.
“Giết chết tất cả”.
“Rõ”.
Nam Kha nhận lệnh, sau đó điên cuồng xả đạn.
Nhìn thấy người của anh ta đã đến, Sơn Kiều nhân cơ hội không ai để ý đến mình thì vội vàng trốn đi mất tâm.
Âu Dương Kiên thấy tình hình không ổn, khi có sự giúp sức của Hắc Phong thì hắn biết mình thua rồi, nên liền ném ra một nguồn bom khói rồi bỏ chạy.
“Đuổi theo”.
Nam Kha ra lệnh.
“Không cần đâu”.
Khụ khụ…vết thương lại bắt đầu nức ra, Âu Dương Thế Khanh liền ngăn họ lại.
“Thiếu chủ”.
Nam Hiên vội vàng kiểm tra vết thương cho anh.
Âu Dương Thế Khanh không quan tâm đến vết thương của mình, anh đang tìm kiếm Sơn Kiều nhưng lại không thấy cô ấy đâu cả.
Đi đâu rồi chứ?
“Cô ta rời đi rồi, nhìn thân thủ cũng rất nhanh”.
Minh Hoàng Lễ nói.
“Là ai vậy”.
“Không rõ nữa”.
Cô ấy cứu anh rồi lại đột nhiên bỏ đi, điều đó làm cho anh rất khó hiểu.
“Cảm ơn, lần này phiền đến anh rồi”.
“Đi đây”.
Thấy đã cứu được người thì anh liền rời đi, nhưng Âu Dương Thế Khanh lại bảo anh dừng lại, sau đó đi lại hộp gỗ lấy ra một món đồ.
“Linh Vực Chi Sâm, đưa nó cho thập lục”.
Minh Hoàng Lễ nhìn cây khô màu đỏ đó không nói gì, cũng không nhận lấy.
“Không cần, anh giữ lại mà dùng đi”.
Sau đó thì đi mất hút.
“Đi thôi”.
Bọn họ cũng rời đi ngay sau đó.
Linh Vực Chi Sâm này mấy hôm trước Sơn Kiều đã vô tình hái được nó khi nghe anh nhắc đến.
…..
Đợi người đi rồi, Sơn Kiều mới từ từ xuất hiện lại.
Tâm tình thoáng hốt hoảng.
Tổ chức AK, Âu Dương Thế Khanh, cái tên này cô ấy nên nhớ lại sớm