“Em làm gì vậy”.
Âu Dương Thế Khanh đi lại hỏi sau khi thấy Sơn Kiều đang luyện võ.
“A.
Âu Dương Thế Khanh? Mãi mới gặp anh”.
Cô ấy mỉm cười dừng lại mọi việc.
“Sao bây giờ anh mới xuất hiện”.
Làm cho mình buồn chán chết đi được.
“Tôi có việc bận, giải quyết xong rồi, em có muốn rời đi không?”.
“Có chứ”.
Sơn Kiều gật đầu.
“Ba ngày sau sẽ để em rời đi, sau này sống tốt một chút”.
Sơn Kiều và anh không thuộc về nhau.
Cô ấy muốn tự do.
Ba ngày sao là ngày họp mặt thường niên của gia tộc Âu Dương theo thường lệ, cho nên khắp nơi sẽ đến dự tiệc và chúc mừng anh nhận chức gia chủ mới này.
Cùng lúc đó việc sắp xếp hôn nhân phải do ba anh ta quyết định.
Dù muốn hay không? Ngay hôm đó Âu Dương Thế Khanh phải chọn cho mình được một người vợ và kết hôn ngay sau hôm đó.
“Cẩn thận”.
Khi thấy Sơn Kiều gặp nguy, anh đã kéo cô ấy vào lòng mình và tránh đi được viên đạn bay đến.
Ngay giây phút anh ôm lấy cô, tim Sơn Kiều đập liên hồi như thể muốn nhảy ra bên ngoài luôn rồi.
Hơn nữa, tay của anh…
Một cơn đau ập đến ngay vùng ngực của mình, Sơn Kiều chớp mắt vài cái, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng lấy bàn tay của anh rời khỏi ngực mình.
“Em xin lỗi, trong lúc luyện tập có chút sơ sót”.
Âu Dương Kiên cười đi đến.
Âu Dương Thế Khanh không nói gì, liền ôm Sơn Kiều đi mất hút.
...
“Hắn là ai thế?”.
“Em trai cùng cha khác mẹ, sau này gặp nó em tránh xa ra một chút”.
Mặt Âu Dương Thế Khanh thoáng ửng hồng và cơ thể đột nhiên có phản ứng khi chạm vào vị trí mềm mại kia.
Không phải anh ta chưa từng nhìn thấy ngực của phụ nữ, nhưng không ai khiến cho anh có phản ứng.
“À…được”.
Sơn Kiều cũng lúng túng không kém, họ có một khoảng trời im lặng đến mức con muỗi bay qua cũng nghe thấy được.
“Vậy…tôi đi đây, em nghĩ ngơi đi”.
Sau đó thì anh đi nhanh ra khỏi phòng đó.
Bước chân có phần vội vã.
“Mẹ nó, đau chết được”.
Thấy anh đi rồi, Sơn Kiều cởi bỏ áo mình để xem như thế nào, không ngờ…in luôn năm dấu tay luôn rồi.
Làm gì mà mạnh mẽ vậy chứ hả??
Tay mới vô tình sờ thôi mà đã đỏ lên rồi, vậy thử hỏi nếu làm luôn chuyện đó thì mạnh mẽ cỡ nào chứ.
Mẹ nó! Mày nghĩ cái gì vậy hả? Điên rồi.
Sơn Kiều vội vàng xua đi ý nghĩ đen tối của mình đối với Âu Dương Thế Khanh.
....
Thoáng cái ba ngày sao đã đến, Sơn Kiều dự định sẽ rời đi sau buổi tiệc này kết khúc, sáng hôm trước có người đem lễ phục cho cô ấy đến.
Vì chuyện hôm trước nên Sơn Kiều cũng không dám hỏi lung tung, sợ không biết nhìn mặt với Âu Dương Thế Khanh sao nữa?
Đến giờ hẹn, cô ấy cùng với Nam Kha đi đến Âu Dương gia để dự tiệc và cô ấy cũng nhìn thấy được việc an ninh cũng như bảo vệ thiếu chủ của họ an toàn đến cỡ nào.
Khắp nơi điều là thuộc hạ canh gác và khách mời được kiểm tra vào cửa an ninh vô cùng nghiêm ngặt, tránh cho trường hợp xấu nhất xảy ra.
Cũng có vài cô gái xinh đẹp dịu dàng thướt tha trong các tà váy lộng lẫy, đẹp thì có đẹp nhưng nếu sánh vai với Âu Dương Thế Khanh làm chủ mẫu thì Sơn Kiều thấy như vậy vẫn không đủ cho lắm.
Đẹp thôi thì không đủ xứng.
Người như anh ấy thì phải đứng bên cạnh người xinh đẹp lại phòng thân tốt bảo vệ tốt bản thân thì mới bảo vệ được Âu Dương gia.
“Những người đó điều được để cho Âu Dương Thế Khanh xem mắt hả”.
Sơn Kiều vừa đi vừa hỏi Nam Kha.
“Đúng vậy”.
Dù muốn hay không thì gia chủ hiện tại vẫn không phải là thiếu chủ, nên vẫn nghe theo lệnh của gia chủ đương nhiệm là ba mình.
“Anh ta thích người như thế nào?”.
“Đương nhiên không phải những người như vậy”.
Ngay cả Nam Kha cũng bất bình cho thiếu chủ không hiểu sao với tính cách của thiếu chủ lại chấp nhận các cô gái này chứ.
“Bộ ba mẹ anh ta không thích Âu Dương Thế Khanh hả”.
Sơn Kiều hỏi xong thì hơi ngại.
Đây là chuyện riêng của nhà anh ta mà, mình hỏi làm gì chứ.
“Ừm”.
Nam Kha gật đầu.
Sơn Kiều thoáng ngạc nhiên.
“Phu nhân trước kia đã mất, người hiện tại là vợ hai.
Lát nữa cô gặp thì không cần hành lễ làm gì, thiếu chủ là con vợ cả, còn cô thì là khách của người.
Nhớ không?”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh”.
“Việc tôi nên làm, mời Sơn Kiều tiểu thư vào”.
Nam Kha cung kính mở cửa, trước mắt cô ấy chính là những ánh đèn sa hoa của hiện tại, mọi người đông đúc như trẩy hội cũng có rất nhiều cô gái đang tụm lại thành vài người để nói chuyện