Minh Hoàng Lễ đến cuối cùng ngất đi cũng không đợi được hoa nở.
Nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy thân hoa.
Một nguồn ánh sáng từ hồ nước liền vụt tắt đi! Mọi người điều giật mình.
E là Minh Hoàng Lễ đã thất bại và cả mạng này cũng đã không còn!
Thanh Nguyệt khóc nấc lên! Cô ta biết năm xưa khi được lão đại thu nhận anh em họ đã bị người người chà đạp bắt nạt.
Sống ở tận cùng của đáy xã hội.
Chỉ khi bọn họ được Minh Hoàng Lễ thu nhận, và cho họ một cuộc sống tốt hơn.
Tuy đôi lúc Minh Hoàng Lễ tức giận nhưng lão đại chưa bao giờ lại đem anh em họ ra trút giận.
Nhưng giờ đây....cô ta thật không dám nghĩ đến nữa.
Thanh Phong thấy em gái mình khóc, anh ta cũng muốn khóc theo, nhưng thân là đàn ông anh ta không dễ khóc được! Chỉ có thể ôm nước mắt vào trong lòng mình.
Nhưng lúc này một nguồn sáng khác lại xuất hiện.
Thật ra trước khi Minh Hoàng Lễ ngất đi hoa đã dần dần nở rồi! Cho nên không tính là đã bị thất bại.
"Aaaa." Thanh Nguyệt hét lên.
Vội chạy đến nơi của lão đại.
Mọi người liền chạy theo, trước mắt bọn họ lại là một thân hình của Minh Hoàng Lễ đẫm máu.
Và tay anh vẫn nắm chặt lấy thân của hoa bích huyết chân tình thất diệp hoa.
Cuối cùng Minh Hoàng Lễ đã đánh cả bằng tính mạng mình thì hoa đã nở.
"Mau!! Mau đưa lão đại vào phòng của phu nhân.
Tuyệt đối không ai được chạm vào hoa trước khi em luyện thuốc".
Thanh Nguyệt căn dặn họ.
"Được".
Thanh Phong và Thanh Ngọc vội đỡ lấy Minh Hoàng Lễ, và cũng với sự trợ giúp của Lâm Tân Viễn.
"Báo cáo! Ở ngoài trước có một đám người tự nói mình là người của căn cứ tổ chức AK".
Một tên thuộc hạ mang trên người mình một số vết thương liền chạy vào nói.
"Mẹ nó!! Bọn khốn! ".
Lục Thế Phương mắng một câu.
Anh ta giục đám người Thanh Phong mau đưa Minh Hoàng Lễ đi.
Bọn họ sẽ ở đây xử lý đám người đó.
Đây không phải là thời gian để tranh cãi, Thanh Phong vội đưa lão đại của mình vào phòng của phu nhân để cho bác sĩ cứu lấy Minh Hoàng Lễ.
"Hoa....hoa nở....không".
Minh Hoàng Lễ hỏi.
Giọng anh thoi thóp.
"Nở nở!! Nở rồi ạ.
Lão đại anh phải cố lên.
Phu nhân cần anh".
Thanh Nguyệt vội nói với anh.
"Anh không được chết!!! Phu nhân sẽ rất đau lòng".
"Tôi..." tay anh nắm chặt lấy đoá hoa.
"Lâm Tân Viễn! Nếu...tôi....có chết...đi....tôi muốn...nhờ cậu....chăm...!sóc em ấy".
Minh Hoàng Lễ nhìn anh ta mà nói.
"Không!! Ông đây sẽ không chăm giúp cậu!!! Cậu không được chết đâu.
Ngoài kia tên đó đã đến muốn cướp lấy cô gái của cậu.
Cậu mà chết đi ông đây sẽ đem em ấy dâng lên".
Lâm Tân Viễn đe doạ anh.
Đã là anh em bao nhiêu năm!!! Sao cậu ta có thể bỏ mặc mọi người mà đi được chứ!!!
"Hắn!!!...!ưm.." vết thương đau, khiến anh chau mày lại nhưng vẫn không nói gì.
Hiện tại anh còn không chăm sóc được bản thân mình, thì lấy tư cách gì để bảo vệ cô.
Minh Hoàng Lễ khẽ cười! Cô bé.
Nếu em sống lại thì phải sống luôn phần của anh nhé em.
Anh từ từ ngất đi.
"Mau!!!" Lâm Tân Viễn hét lên với các bác sĩ.
Vội vàng đặt anh ta lên giường.
Các bác sĩ nhanh chóng truyền huyết thanh cho Minh Hoàng Lễ! Còn Thanh Nguyệt trước khi đi đến phòng của phu nhân, cô đã lấy đi đoá hoa đó.
Tuyệt đối không để người khác thấy được.
Cô vội đi pha chế thuốc.
Thanh Ngọc đi với cô.
Sau khi pha chế thuốc trị thương từ cánh hoa bích huyết đã đưa cho Thanh Ngọc, kêu anh ta đưa nó cho lão đại uống.
Còn cô ta đi pha chế thêm thuốc bao gồm nhân sâm cùng với ngọc trai đen cho phu nhân.
Khi cô đang điều chế thuốc thì cửa phòng lại được mở ra.
Cô ta giật mình vội nhìn sang thì thấy là Hoàng Nhất Thiên với thân mình bị thương.
"Tôi muốn hai cánh hoa đó".
Nhất Thiên ôm lấy vết thương mà nói.
Anh ta cần phải cứu được mẹ mình.
"Anh đợi tôi một chút.
Tạm thời thương tích của phu nhân cần chữa trị trước.
Sau khi điều chế xong thuốc cho phu nhân tôi sẽ giúp anh pha chế thuốc".
Thanh Nguyệt nói nhưng tay vẫn không ngừng lại.
"Được!".
Nhất Thiên ra ngoài đợi cô.
- -----------------
Khi tổ chức AK đến
"Dừng lại".
Lục Thế Phương lên tiếng, Âu Dương Thế Khanh cũng cho người dừng tay lại.
"Giao người!".
Âu Dương Thế Khanh bước lại nói.
"Ở đây không có người của anh cần tìm! Cút đi".
Kiều Nam Cảnh nói.
Nhưng khi Âu Dương Thế Khanh nhìn thấy anh ta thì liền sững người.
Sao lại giống Thập lục thế!!! Anh ta nhìn đám người đó.
"Hoàng Nhất Thiên, Hoàng Nhất Hoà ".
Âu Dương Thế Khanh gọi.
"Là tôi." Nhất Thiên bước đến! Anh kéo Nhất Hoà về lại phía sau lưng mình.
Anh không biết tên này muốn làm gì nhưng khi đã chỉ đích danh anh em họ thì đương nhiên không có chuyện gì tốt cả.
Ha ha.
Âu Dương Thế Khanh cười một tiếng.
Bọn họ là người thân của Thập lục sao!! Anh không cho phép đều đó.
Em ấy chỉ có thể có người thân là anh mà thôi.
"Giết!" Âu Dương Thế Khanh chỉ tay về phía anh em nhà họ Hoàng mà nói.
"Ai giết được sẽ được thưởng".
"Rõ".
Các thuộc hạ của hắn ta nhanh chóng tiến đến phía anh em nhà họ Hoàng!
Mọi người cũng nhanh chóng