Sáng hôm sau.
Hôm nay cô không muốn thức dậy chút nào cả, đang nằm úp xuống giường lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Nằm đó mà chơi điện thoại.
Hôm nay Lam Ái gửi cho thêm vài icon mới, cô thích vô cùng.
"Bé à! Dậy đi em".
Anh đi vào phòng thấy như thế thì lại muốn hoá thú.
"Lười lắm ạ".
Cô chọt chọt vào màn hình điện thoại.
Cũng không quan tâm anh, hiện tại đang rất phấn khởi với các icon đáng yêu này.
"Anh bế em".
Anh xốc chăn bế cô lên.
"Ngoan nào".
Lấy điện thoại của bé con ra.
"Đánh răng rửa mặt, ăn sáng, tắm rửa nữa em".
"Vâng".
Cô lấy lại điện thoại.
Đang chơi vui mà.
Anh giúp tắm cũng được.
"Thật là..".
Minh Hoàng Lễ cũng không nói gì.
Vào phòng tắm, anh đánh răng cho cô.
"Há miệng nào".
"Ngậm nước muối ".
"Nhắm mắt lại nào".
"Giơ tay lên cho anh".
Một loạt động tác anh từ đánh răng đến tắm cho cô.
Cô ngoan ngoãn làm theo nhưng lại vẫn mê chơi điện thoại.
Anh tắm cho cô, mân mê đôi nhũ hoa của bé con mình.
Thích vô cùng.
Sau đó lại ngậm mút nó một hồi.
Bàn tay tinh tế lướt khắp hai vùng bắp đùi non mịn.
"Đừng mà anh." Cô hơi đẩy anh ra.
"Bé ơi".
Minh Hoàng Lễ hít một hơi sâu.
Giúp cô tắm rửa vì là người phụ nữ của mình.
Nhưng anh chết mất quá!
Khi từ trong phòng tắm ra trên người của bé con thì chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà thôi sau đó anh sấy tóc
"Anh...hay em đi chơi với Ái Ái nhé".
Cô nói với anh.
"Được! Nhưng phải có người của anh đi theo bảo vệ em.
Anh mới yên tâm".
Minh Hoàng Lễ cất máy sấy, lấy cho bé con một bộ váy mày xanh lam liền thân dài đến chân, che kín người.
"Được ạ".
Cô hôn lên mặt anh một cái vui vẻ nói.
"Ừm".
Khi ăn sáng xong, Lam Ái mười giờ hơn đến đón cô, bên cạnh còn có thêm ba người trạc tuổi nữa.
Cô hơi sợ, nấp sau lưng của Minh Hoàng Lễ.
"Bạn của tớ á.
Hạ Phượng Nghi, Nghiêm Trung và Trần Quân".
Lam Ái giới thiệu.
"Đây là chị dâu của tớ, chị ấy sẽ chuyển đến học cùng với chúng ta".
"Chào cậu".
"Ừm! Ừm ".
Cô cũng buông Minh Hoàng Lễ ra.
"Em đi với mọi người nha anh".
"Cẩn thận đó em".
Anh đã căn dặn Lam Ái rất kỹ, tuyệt đối tránh xa những nơi hay khu vực có phấn hoa hồng.
"Vâng".
Cô mang giày vào và lên xe của Lam Ái, khi xe cô vừa đi thì lập tức có ba chiếc đi theo.
Một chiếc phía trước và hai chiếc phía sau.
Trên xe bọn họ nói rất nhiều điều mới mẻ cho cô nghe, cứ gật đầu mãi.
Oa oa hay quá đi mà! Về nhà sẽ kể lại cho Minh Hoàng Lễ nghe mới được.
Hí hí!
Vui quá đi thôi.
Các người bạn mới quen của cô, điều được nghe Lam Ái nói việc bị dị ứng phấn hoa hồng nặng nên bọn họ sẽ cần tránh.
Nhưng Trần Quân lại biết được.
Người bị dị ứng nặng như vậy đã từng sử dụng bích huyết chân tình thất diệp hoa.
Cậu ta đã từng đọc được một quyển sách cổ nói như thế.
Khi cậu nghe thấy Lam Ái kể lại hôm Tuyết Thanh bị dị ứng, cậu đã xác định được.
Người bình thường chỉ khi tiếp xúc mới bị như thế.
Còn này cô đứng cách xa như vậy mà cũng bị nguy hiểm được.
Đây được xem là một điểm yếu chết người.
Trong vòng năm phút mà không có thuốc giải, chắc chắn sẽ chết.
Hèn chi anh ta không muốn Tuyết Thanh đi đâu, và đã cho dọn tất cả các khu vực của trường Tư Đế Thiên có hoa hồng.
Hôm đó cô đi chơi với mọi người rất vui.
Nghe bọn họ kể rất nhiều chuyện mới lạ.
Năm người dừng xe lại ở một trung tâm thương mại, ba cô nàng rất hợp ý nhau, nên cứ chạy nhảy lung tung khắp nơi.
Hai chàng trai đi theo phía sau xách đồ cho họ.
Khi đi qua khu vực bán đồ vest cho nam, Hà Tuyết Thanh lại ghé vào.
Cô muốn mua cho Minh Hoàng Lễ một món quà, anh rất tốt với còn mua cho cô rất nhiều thứ nữa.
Cô đi xem quần áo cho anh.
"Tôi muốn xem bộ vest đó".
Cô chỉ về phía hàng trưng bày các sản phẩm, mua cho Minh Hoàng Lễ một bộ vest màu đen.
Màu đen rất hợp với anh.
"Cô bé! Bộ đó của chúng tôi chỉ có một bộ duy nhất và có giá 7000 usd".
Cô nhân viên nói.
"Ừm!".
Minh Hoàng Lễ cho rất nhiều thẻ, hôm nay đi chơi anh sợ cô không đủ tiền nên đã nhét vào trong túi xách thêm ba bốn chiếc thẻ nữa.
Cô không có tiền nhưng sau này sẽ dùng tiền của mình để mua cho anh.
Cô nghe Trần Quân nói cậu ta làm rất nhiều công việc, cho nên cũng muốn thử.
Cô sẽ bàn lại với Minh Hoàng Lễ vậy, tin anh sẽ đồng ý mà thôi.
"Cô gái! Nếu em muốn đùa thì đi sang cửa hàng đối diện đi".
Cô nhân viên chỉ tay, nhìn sang thì thấy đó là một cửa hàng quần áo cũ.
Tuyết Thanh nhìn người nhân viên đó.
Minh Hoàng Lễ nhà mình, sẽ không như thế với anh đâu.
"Đi đi".
Cô nhân viên đó đuổi cô đi.
"Tôi muốn mua thật mà".
Cô nói.
"Lão đại! Phu nhân bị bắt nạt ở một cửa hàng quần áo cho nam".
Một người thuộc hạ đi theo phu nhân nói, chỉ là đi phía sau nhưng họ thấy tất cả.
"Thu mua và đuổi việc".
Minh Hoàng Lễ nói ngắn gọn.
"Rõ"..
Tên thuộc hạ đó nhanh chóng làm theo.
"Sao thế Tuyết Thanh".
Hạ Phượng Nghi đang mua đồ bên kia thì thấy Tuyết Thanh không vui nên nhét hết vào tay của Nghiêm Trung rồi