"Hà Tuyết Thanh ".
Minh Hoàng Lễ gọi tên cô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy và ở chung với anh.
Họ đã ở chung với nhau đã được hơn ba tháng, nhưng cô chưa từng nghe thấy anh gọi tên mình như hiện tại.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Sao ạ".
Sao anh lại gọi cả tên cô thế này, bình thường anh hay gọi cô là bé cưng bé cưng mà.
Hoặc Thanh Nhi mà.
Tuyết Thanh liền biết có chuyện rồi.
"Em đã đi đâu! Nói thật cho anh".
Minh Hoàng Lễ nhìn cô, trên mặt anh lúc này hiện rõ là anh tức giận vô cùng, hai mắt anh đỏ lên.
Bàn tay anh nắm chặt lại.
Gân xanh cũng nổi đỏ cả lên.
Minh Hoàng Lễ đang kiềm chế để không la mắng cô.
"Em...em đi làm thêm mà".
Tuyết Thanh có chút hoảng sợ.
Anh chưa bao giờ thế này bao giờ với cô cả.
"Em nói dối".
Bốp!! Minh Hoàng Lễ ném ly trà lên vách tường.
"Em...em....".
"Đưa người vào đây".
Minh Hoàng Lễ lên tiếng
Ngay lập tức hai người đi theo bảo vệ cô thì được Thanh Phong dẫn vào.
Bọn họ quỳ xuống.
"Lão đại ".
Hai người nói.
"Phu nhân đã đi đâu? Nhiệm vụ của các người là gì? Tôi cho hai người qua mặt tôi sao".
Minh Hoàng Lễ đứng dậy anh túm lấy cổ áo một người ném xuống đất.
Rầm!
Máu từ khoé miệng cô gái đó chảy ra, rất đau nhưng cô ta không hề than một tiếng nào.
Vội vàng đứng dậy.
"Anh...không được làm thế".
Cô biết anh đã phát hiện, nhưng do cô mà.
"Là do em..do em bắt họ không cho nói ra.
Muốn trách mắng hay phạt thì anh hãy phạt em, họ không có lỗi ".
Tuyết Thanh giữ tay anh lại khi Minh Hoàng Lễ muốn đánh cô ấy lần nữa, khi nãy anh ra tay rất mạnh.
Tuyết Thanh sợ cô ấy sẽ có chuyện gì.
Dù sao bọn họ cũng làm theo lệnh của phu nhân là cô đưa xuống mà thôi.
Nhưng lúc này Minh Hoàng Lễ lại quay sang nhìn cô, hai tay anh nắm lấy vai cô.
Nhìn thẳng mặt mỉm cười nhưng nụ cười đó của anh lại khiến cho Tuyết Thanh có chút sợ hãi.
"Em biết...em nói dối anh là không đúng! Muốn trách thì anh trách em đi.
Bọn họ không sai".
"Không sai sao." Minh Hoàng Lễ sờ mặt cô.
"Bé à! Họ làm theo lời anh, là người của anh.
Nghe theo lệnh anh.
Ai cho họ nói dối anh hả! Hả".
Minh Hoàng Lễ hét lớn lên.
"Đem họ ném ra ngoài đi, làm mồi cho cá".
Thanh Phong tuân lệnh làm theo.
Nhưng bị phu nhân giữ tay anh ta lại.
"Minh Hoàng Lễ!! Anh đã cho họ theo em thì họ là của em, anh không có quyền làm như thế".
"Không có quyền sao".
Minh Hoàng Lễ cười nhạt.
Hai người thuộc hạ cũng lập tức cúi đầu.
Bọn họ đã làm sai, bị lão đại trách phạt là đúng.
Che giấu cho phu nhân, nói dối lão đại.
Thậm chí còn qua mặt anh nữa, họ đã báo cáo sai.
"Lão đại.
Chúng tôi chấp nhận hình phạt." Hai người họ quỳ xuống, đã thất trách nên nhận lấy là đúng.
"Minh Hoàng Lễ!".
Cô hét lên với anh.
"Nếu hôm nay anh trách phạt họ, thì em...em sẽ rời khỏi nơi này".
"Em dám.
Khi em bước ra nơi này.
Anh sẽ đánh gãy chân em, sau đó ném bọn họ ra biển làm bạn với cá mập ở đó".
"Lão đại".
Thanh Ngọc cùng với Thanh Giao xuất hiện.
"Bình tĩnh lại đi anh".
"Phu nhân".
Thanh Nguyệt cũng gọi cô.
Tuyết Thanh cũng dần bình tĩnh lại.
Chuyện này do cô sai trái nên bị anh mắng là rất đúng, nhưng lại nhìn hai cô gái đó.
Bọn họ vì mình nên mới nói dối anh.
Bảo vệ họ là điều đương nhiên.
"Em...xin lỗi anh".
Tuyết Thanh cúi mặt xuống.
Như một đứa trẻ mắc sai lầm chỉ mong được anh tha thứ.
Hai tay cô nắm chặt lại.
Tỏm.
Minh Hoàng Lễ nhìn thấy rất rõ nước mắt của bé con, anh muốn vươn tay lau đi, rồi ôm cô vào lòng mình.
Nhưng....
Minh Hoàng Lễ kiểm lại.
Thật ra cô cũng không muốn nói dối anh đâu, chỉ muốn có tiền do mình làm ra để mua quà cho anh mà thôi.
Cô sai sao!
Cô vội lau nước mắt trên mặt mình.
Chỉ muốn được anh vui mà thôi.
Nên cô mới nói dối anh, cô biết nah không hề muốn cô nói dối nhưng vì muốn cho anh bất ngờ mà thôi.
Hu hu!
Tách!
Tách
Những giọt nước mắt của bé con rơi xuống, lòng Minh Hoàng Lễ như chết lặng.
Minh Hoàng Lễ tốt với cô như thế, lo lắng chăm sóc đủ điều, anh còn cầu hôn cô, tổ chức sinh nhật cho mình.
Tuyết Thanh rất vui và hạnh phúc, cũng chỉ muốn cho anh bất ngờ mà thôi.
Như thế cũng không được sao! Nước mắt lăn dài trên má, cô vẫn đứng đó cúi mặt xuống chỉ vội lau nước mắt đi.
Thanh Nguyệt thấy thế cũng rất xót xa cho phu nhân, nhưng không ai giúp được họ trong chuyện này cả.
Minh Hoàng Lễ thấy cô lau nước mắt như thế cũng rất đau lòng, nhưng lại không thể bỏ qua.
Nếu lần sao cô vẫn cứ nói dối anh thì sao!
"Các người".
Minh Hoàng Lễ chỉ vào hai thuộc hạ đi theo cô.
"Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua, nhưng mạng thì không được.
Đánh theo lệ cũ làm gương cho kẻ khác."
"Cảm ơn lão đại tha mạng".
Bọn họ dập đầu, Thanh Phong nhận