Khi Minh Hoàng Lễ bước ra thì trên tay anh bế cô bước ra, mặt bé con úp vào ngực anh.
"Hoàng Lễ!" Nhất Thiên bước đến.
"Tôi..."
"Tránh đường".
Anh phải đưa cô về nhà.
Nhưng lại bị Hoàng Nhất Hoà chặn lại, nhìn chằm chằm vào cô.
"Thanh Phong Thanh Giao".
Minh Hoàng Lễ gọi.
"Lão đại".
"Xử lý đi".
Rồi anh bước đi, nhưng lại bị Hoàng Nhất Thiên giữ lại.
"Tôi muốn nhìn mặt cô bé này".
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại cười nhạt, em trai anh ta lại gây chuyện lớn này, muốn nhìn sao.
"Tôi nghi ngờ em ấy là em gái của chúng tôi".
Hoàng Nhất Hoà xông đến và hét lên.
"Ưm...!Anh ơi.
Bé sợ".
Tuyết Thanh mơ màng gọi.
Sợ quá.
Giọng nói này khiến cô sợ hãi vô cùng.
Cô ôm chặt lấy vạt áo anh anh hơi nữa.
"Anh đây...".
Minh Hoàng Lễ dỗ bé con ngủ.
Tuyết Thanh ngủ trong lòng anh, vẫn nắm chặt lấy áo của anh.
Như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng.
"Thì đã sao".
Minh Hoàng Lễ nhìn Nhất Hoà mà nói.
"Em ấy! Không cha không mẹ, không người thân và cũng không có gia đình, hiện tại tôi là người bên em ấy".
Minh Hoàng Lễ nói.
Thanh Phong đưa đến cho anh một chiếc áo, anh đắp lên người cô, che lại gương mặt đó.
"Hoàng Lễ, gia đình tôi đã tìm em ấy hơn mười bảy năm nay".
Hoàng Nhất Thiên nói.
"Buông tay! Nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em bao năm nay".
Hôm nay anh phải đưa bé con về nhà, bất cứ ai gây trở ngại anh sẽ không tha cho một ai.
"Được! Hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu".
Minh Hoàng Lễ không trả lời, từ từ bước đi.
Chuyện này đã như thế thì đã sao.
Anh sẽ không để ai cướp đi cô gái trong lòng anh.
- ---------
Đưa về nhà, anh đặt cô nằm xuống giường, cởi giày ra giúp bé con.
Suốt cả đêm đó, Minh Hoàng Lễ không rời cô một bước nào cả, sợ tỉnh dậy không thấy anh đâu thì sẽ sợ thêm.
Hiện tại Hoàng Nhất Thiên đã đến nhà anh, nhưng mãi vẫn không gặp được Minh Hoàng Lễ, anh cũng không vội vàng một lòng ngồi ở ghế sô pha đợi anh ta mà thôi.
Hoàng Nhất Hoà muốn đến nhưng anh lại không cho đi, hôm nay gây chuyện như thế đến đây làm chi.
Đến hơn mười một giờ đêm cô cũng dần tỉnh lại.
"Anh ơi...".
Cô gọi anh.
"Anh đây".
Minh Hoàng Lễ hôn lên môi cô.
"Ngủ ngon không em."
"Ngon ạ.
Nhưng bé đói quá".
Cô xoa bụng mình.
"Em về đây lúc nào vậy ạ."
Tuyết Thanh đã quên tất cả chuyện vừa mới xảy ra.
"Ở lớp học em bị ngất, nên anh đưa em về nhà".
Minh Hoàng Lễ ôm cô mà nói.
"Dạ".
Anh giúp cô thay quần áo rồi bế xuống nhà.
Lúc này Hoàng Nhất Thiên vẫn còn ngồi đợi, nhưng cũng đã buồn ngủ.
Gục lên gục xuống.
"Bạn anh ạ".
"Ừm.
Đừng để ý đến cậu ta".
Minh Hoàng Lễ bế cô vào bếp ăn tối.
Hoàng Nhất Thiên nghe tiếng nói thì cũng tỉnh dậy, thấy Minh Hoàng Lễ bế cô vào phòng ăn thì cũng vội đi theo.
"Cậu Nhất Thiên".
Thanh Nguyệt gọi anh lại.
"Hiện tại phu nhân đã quên đi chuyện xảy ra lúc sáng, tôi cũng không mong anh nhắc lại chuyện này.
Phu nhân không như những người khác, chỉ cần bị kích động, nhẹ thì ngất xỉu ngủ một giấc sẽ quên di, nhưng nặng thì lại nguy hiểm đến tính mạng".
Thanh Nguyệt nói.
"Tôi....".
Hoàng Nhất Thiên cũng lùi bước lại.
"Tạm thời anh và cậu Nhất Hoà đừng kích động phu nhân thêm lần nào ạ.
Lúc trước phu nhân bị kích động tôi chỉ cần chăm cứu mười lăm phút là tỉnh lại, còn hôm nay, anh cũng thấy rồi đó, hơn một tiếng lận.
Thời gian chăm cứu dài cũng không an toàn ạ".
"Xin lỗi".
Nhất Thiên cũng không ngờ lại lớn chuyện và nguy hiểm thế này.
"Với lại sức khỏe của phu nhân rất không ổn định, nếu anh vẫn muốn kích động đến phu nhân thì tôi khó có thể nói trước được phu nhân có nguy hiểm hay không".
Hoàng Nhất Thiên thở dài một hơi, cũng không đi vào đó chỉ lặng lẽ ra về.
Ở phòng bếp.
Minh Hoàng Lễ đút cho cô ăn cháo hải sản.
Tuyết Thanh quơ quơ đôi chân mình, vui vẻ tận hưởng anh đút mình ăn.
Minh Hoàng Lễ chỉ cười.
Khi ăn xong anh đưa thuốc cho cô uống, thì cô nhăn mặt lại.
Đắng lắm.
"Em mới ngất xỉu! Nên phải uống".
Minh Hoàng Lễ đút vào miệng cô.
"Vâng".
Giọng đầy ỉu xìu.
Ăn xong anh đưa cô lên phòng nghĩ ngơi.
Tuyết Thanh nằm bên cạnh anh mà ngủ.
Minh Hoàng Lễ thở dài một hơi, hôm nay anh vô cùng lo lắng.
Chỉ sợ cô không tỉnh lại.
Nhưng vào khoảng hai giờ sáng, Minh Hoàng Lễ vừa mới chợp mắt mà thôi thì cô gái nhỏ rầm rì sợ hãi, nói mơ màng.
"Đừng....đau quá....buông..."
"Minh....Hoàng Lễ ơi...."
"Cứu....cứu bé".
"Ngoan!! Anh đây".
Minh Hoàng Lễ lau đi vết mồ hôi cho cô, nhưng sau lại nóng thế này.
"Cứu....bé sợ....sợ."
"Không sợ.
Không sợ".
Minh Hoàng Lễ ôm cô dỗ dành cô.
"Sợ....sợ...".
Cô cũng thiếp dần đi, nhưng mồ hôi trên người vẫn đổ ra rất nhiều, thấm đẫm cả áo.
"Em qua phòng anh đi.
Phu nhân sốt rồi".
Anh vội gọi cho Thanh Nguyệt.
"Vâng".
Thanh Nguyệt đang ngồi nghiên cứu thuốc thì nghe như thế thì liền bật dậy.
Sốt! Chuyện cô ấy lo lắng cũng đến rồi.
"Lão đại".
Thanh Nguyệt cầm hộp thuốc đi đến, anh đặt tay lên môi ra dấu cho Thanh Nguyệt im lặng.
Thanh Nguyệt gật đầu.
Vội kiểm tra cho phu nhân.
Sốt 43 độ, Minh Hoàng Lễ giật nãy mình, trái tim anh lúc lên lúc xuống, treo lơ lửng trên trời.
Cô sốt cao thế này ư.
Thanh Nguyệt tiêm cho cô một một mũi thuốc hạ sốt nhưng hơn mười phút lại không hề hạ sốt, Minh Hoàng Lễ càng thêm lo lắng.
"Các anh ra ngoài đi ạ".
Thanh Nguyệt nói với đám người Thanh Phong, bọn họ vội đóng cửa ra ngoài ngay.
"Em muốn kiểm tra người phu nhân ạ".
"Ừm".
Minh Hoàng Lễ cởi áo cô ra để cho Thanh Nguyệt kiểm tra, lúc này sau lưng cô hiện ra những đốm đỏ sau lưng.
Chi chít trên lưng, đến dưới mông cũng có,