"Bé à".
"Đừng có mà nói chuyện với em.
Hiện tại em không muốn nói hay nhìn thấy anh nữa".
Người ta nói đàn ông mà cưng chiều quá sẽ leo lên đầu mình ngồi mất thôi.
Cho nên tuyệt đối không được cưng chiều họ quá, hậu quả khó lường lắm.
Cái này cô thấy cũng đúng á, đúng quá luôn chứ.
Hôm trước cô nói dối anh có một lần, mà bị anh mắng rồi ghét bỏ cả một đêm.
Giờ anh lại nói dối cô, làm sao mà tha thứ cho được.
Đàn ông mà, không làm khó họ sẽ không tái phạm nữa, nếu không có ngày cô mất chồng như chơi luôn.
Nghĩ đến đây cô mở to mắt mà nhìn Minh Hoàng Lễ! Anh dám có cô gái khác sau lưng cô hả! Trời đất ư à! Gan to quá rồi mà.
"Em lại suy nghĩ lung tung cái gì đó ".
Minh Hoàng Lễ cũng hết cách với cô rồi, lâu lâu lại suy nghĩ ra những chuyện anh không thể nào ngờ đến không à.
Nhưng mà....Minh Hoàng Lễ cười nếu cô suy nghĩ đó thì tốt, chứng tỏ trong lòng cô anh rất quan trọng cho nên mới có nhiều suy nghĩ như thế.
"Chuyện này anh sai.
Anh xin lỗi bé cưng nhé".
Nhận sai với vợ mình đâu có gì đâu mà phải ngại.
Vợ là để cưng chiều, để yêu thương để đội lên đầu.
Cho nên chỉ cần bất cứ thứ gì cô muốn.
Anh điều có thể cho cô cả.
Cô muốn lên mặt trăng, anh cũng sẽ tìm cách đưa cô lên đó chơi.
Chỉ cần yêu cầu cô đưa ra, anh sẽ luôn thỏa hiệp và đồng ý hai tay.
"Không dám đâu ạ".
"....bé à".
Minh Hoàng Lễ lúc này cũng không biết làm sao, mắng không được.
Thật ra Minh Hoàng Lễ cũng hiểu được vì sao Nhất Thiên lại đánh anh, đúng là chuyện này anh trông cô không tốt nên cô mới rời khỏi trước mắt anh.
Xem ra tình hình trước mắt có lẽ cô đang dần dần khôi phục lại ký ức rồi.
Nếu như thế....Minh Hoàng Lễ càng không dám nghĩ đến, nếu như cô nhớ lại tất cả, biết anh lừa dối cô thì sao? Cô có rời khỏi anh không? Hay là vẫn ở bên anh.
Đương nhiên là anh mong cô ở bên anh mãi anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô, nhưng anh lại không chắc chắn.
Vì có thể cô sẽ rời đi.
Vì cuộc sống này của anh vốn không phải là thứ mà cô muốn.
Cô muốn được tự do, bay đi khắp nơi.
"Anh xin lỗi bé nhé".
Minh Hoàng Lễ nắm lấy tay cô thoả hiệp.
"Anh không nên nói dối bé cưng nhé".
Hừ hừ.
Cô liếc anh một cái rồi lại nhìn Nhất Thiên.
Lại nhìn vết thương trên mặt Minh Hoàng Lễ.
Anh vốn đẹp trai, thứ cô thích nhất chính là mặt anh vậy mà giờ đây bầm hết rồi.
Tức chết đi được mà!
"Sao này anh không được đánh nhau với Hoàng Lễ nhà bé nữa! Bé không thích đâu.
Với lại anh nhìn xem".
Cô nói với Nhất Thiên rồi kéo anh đến bên cô.
Cô chỉ chỉ vào những vết thương trên mặt Minh Hoàng Lễ.
"Thứ bé thích nhất chính là mặt của anh Hoàng Lễ, bây giờ anh nhìn xem đi.
Bầm cả rồi".
Hu hu! Tức chết mà.
Minh Hoàng Lễ đang được dỗ ngọt thì rất vui vẻ, nhưng cô nói thích nhất mặt của anh là sao?
"Với lại.
Bé tên Hà Tuyết Thanh chứ không phải Thanh Nhi ạ.
Bé mong sao này anh đừng gây chuyện với anh Hoàng Lễ nhà bé nữa.
Nếu bé mà còn nghe được anh Hoàng Lễ nhà bé mà bị thương do anh đánh bé sẽ không tha cho anh đâu".
Anh Hoàng Lễ nhà bé! Anh Hoàng Lễ nhà bé!! Nhà bé! Nhà bé! Có trời mới biết Nhất Thiên mới kiềm lắm không đấm cho tên anh em này vài đấm.
Từ khi có ký ức lại đến nay, Minh Hoàng Lễ rất tốt với cô, chưa bao giờ để cô bị thiệt cả.
Giờ đây anh bị đánh làm sao cô có thể bỏ mặt được.
Mặc dù cô không đánh lại anh ta được nhưng mà cô vẫn phải đe doạ mới được, để cho Minh Hoàng Lễ không bị bắt nạt nữa.
"Anh có đau không".
Cô quay sang chạm tay lên mặt anh hỏi.
Chắc là anh đau lắm.
"Đau".
Minh Hoàng Lễ tranh thủ lấy lòng cô, anh còn hơi nhăn mặt lại nữa cơ.
Giọng anh hơi tủi thân.
"....".
Nhất Thiên
"....".
Tiết Phong Châu
".....".
Anh em còn lại và các thuộc hạ khác.
Này thì lão đại của họ vứt cả liêm sĩ rồi à.
Đau? Đau vì vết thương trên mặt bé tý ti đó hả?
Bọn họ chứng kiến tất cả, không ai ngờ được Minh Hoàng Lễ vì lấy lòng cô gái nhỏ mà lại thành trà xanh hay bạch liên hoa thế này.
Vô lý thật chứ.
Lâm Tân Viễn ngước mắt lên trời thử hỏi: "Này Minh Hoàng Lễ giả phải không vậy? Đau? Lại còn dùng giọng tủi thân nữa".
Lần bị thương gần đây nhất là mém chết nhưng sao không thấy cậu ta la đau hay than vãn vậy? Lúc đó âm thầm chịu đựng mà!
Giờ vì muốn được cô gái nhỏ quan tâm, nên bất chấp tất cả luôn cơ đó.
Bái phục luôn rồi! Lâm Tân Viễn âm thầm giơ ngón cái lên với Minh Hoàng Lễ.
Nhất Thiên đứng hình từ nãy đến giờ! Bị em gái mắng anh ta có thể bỏ qua! Em gái đe doạ đương nhiên chấp nhận được mà không một lời than vãn.
Còn này!
Minh Hoàng Lễ anh ta đã chơi chung mười mấy năm rồi, tính tình lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, nhẫn tâm với kẻ thù.
Mà giờ đây sao như hai người khác thế này.
Má nó thật chứ! Đã vậy còn cái giọng tủi thân đó nữa.
Nếu không phải em gái có ở đây, Nhất Thiên chắc chắn sẽ đè tên khốn bạch liên hoa này đánh cho một trận mới được.
"Một lát bé thoa thuốc cho anh nhé.
Không đau đâu".
"Ừm".
Cô gái nhỏ ôm anh vào lòng mình, vỗ vỗ nhẹ lưng anh.
Tuyết Thanh nhìn chằm chằm vào Nhất Thiên.
".....".
Nhất Thiên thấy rõ ràng cô gái nhỏ trừng mắt nhìn anh, nhưng đồng thời cũng thấy được khoé miệng của Minh Hoàng Lễ nhếch lên.
Tỏ ý muốn nói: Đánh ông đây lần nữa đi.
Có ngon thì nhào đến đi!
Má nó! Nhất Thiên rất muốn xông đến đánh chết tên anh em cây khế này!
Tay anh ta nắm chặt lai, gân xanh cũng nổi lên hết rồi, như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên đánh chết tên Minh Hoàng Lễ này vậy đó.
"Anh đưa bé cưng đi ăn nhé.
Mặt anh hơi đau, một lát bé thoa thuốc cho anh nhé".
Minh Hoàng Lễ nắm tay cô bước đi vào phòng ăn, như là nhà của anh vậy đó.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo nhưng