Hoa Tư Dẫn

Chương 26


trước sau

Tai Dung Viên hơi đỏ, nhưng mặt vẫn lạnh: "Không muốn chơi thì không chơi nữa, mà nàng cần nhiều tiền thế làm gì, tiền tiêu hàng tháng trong cung vẫn chưa đủ sao?".

Cô nhìn chàng, hai người rẽ vào ngõ bên phải vắng người, nói giọng khổ não: "Thì ra bệ hạ cũng biết món tiền thua hôm nay rất lớn, trong các gia đình bình thường, người chồng thua bạc, vợ càu nhàu vài câu là chuyện thường". Đoạn quay đầu lườm chàng: "Huống hồ chàng thua nhiều như vậy".

Tai Dung Viên càng đỏ, mặt cũng càng lạnh: "Vậy nàng muốn ta thắng, dẫn vợ người ta vào cung xưng hô tỷ muội với nàng?".

Tôi giơ tay ôm trán, cảm thấy rất thú vị, quân vương trẻ này còn biết khiêu khích nữa, rõ ràng đã xúc động đỏ cả tai, nhưng câu nói khiêu khích đó đã đánh trúng tâm lý Oanh Ca.

Oanh Ca quả nhiên lạnh mặt, nói dỗi: "Nếu bệ hạ có ý đó, là phúc của cô ta…". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện 5zz chấm c.o.m

Lời chưa hết đã bị Dung Viên ép vào góc tường. Ánh nắng rọi xuống, bị gió thổi tan ra, chàng cau mày nâng mặt cô lên: "Vậy còn nàng, ở bên ta nàng có cảm thấy đó là phúc phận?".

Cô nhìn chàng, dường như muốn nặn ra nụ cười ở khóe mắt, như cô vẫn làm thế, nửa thật nửa giả, dường như không gì có thể làm cô tức giận. Môi chàng đã bất ngờ áp vào đôi mắt ấy: "Nàng có biết, tình yêu của quân vương là thế nào không?".

Cô nói ngay: "n trạch ban khắp muôn dân".

Môi chàng rời mắt cô, nhìn hai má cô dù cố trấn tĩnh vẫn ửng hồng, bàn tay lại vuốt tóc cô: "Ta không giống họ".

Tôi không biết Oanh Ca có yêu Dung Viên, chỉ biết cơ hội chạy trốn hiếm có gần như được Dung Viên ngầm cho phép, cô đã bỏ qua.

Gió mùa đông thổi gấp, thành Tứ Phương như một con thú khổng lồ phủ phục ở nơi màu mỡ nhất Trịnh quốc.

Mấy ngày tốt cuối năm có liền mấy đám cưới, lão thừa tướng gả con gái, Hổ Phần tướng quân tục huyền, thiếu phủ Khanh nạp người thiếp thứ chín. Mấy việc tốt liền nhau, ngay đình úy đại nhân cũng cưới vợ, chuyện này không có gì lạ, Dung Tầm cưới vợ đương nhiên sẽ cưới Cẩm Tước, mỹ nhân chàng đã bỏ bao công sức giữ lại.

Đương nhiên Cẩm Tước lúc này không phải là Cẩm Tước mà là Oanh Ca, Thập Tam Nguyệt, vốn thân phận không xứng làm chính thất, nhưng trong triều đều biết Thập Tam Nguyệt có một cô em gái, mấy tháng trước đã vào cung được phong Như phu nhân.

Toàn thành Tứ Phương tưng bừng hỉ khí, trong thời đại cười người nghèo không ai cười kẻ xướng ca, chỉ cần thân phận tương xứng mọi chuyện khác đều không thành vấn đề, ít nhất ngoài tôi, chưa thấy ai bận tâm chuyện Dung Viên và Dung Tầm là chú cháu, Oanh Ca và Cẩm Tước là chị em ruột, sau này gặp nhau mọi người sẽ xưng hô thế nào.

Em gái xuất giá, mặc dù chỉ từ Thanh Trì cư của đình úy phủ gả đến Thanh Ảnh cư của đình úy phủ, chị gái cũng nên đến dự. Do quan hệ nội tộc, không chỉ Oanh Ca đi dự, Dung Viên cũng đi.

Sảnh đường cao rộng, khắp nơi treo những chữ hỉ đỏ to tướng, Dung Tầm toàn thân hỉ bào đỏ chói, mắt sáng mày thanh, thân hình tựa chi lan ngọc bội đứng một bên kính cẩn nghênh đón Dung Viên.

Triều thần quỳ phục hai bên sảnh đường, Dung Viên mình vận triều phục, màu ngọc thạch, đai ngọc lóng lánh, ánh mắt thoáng dừng trên mặt Dung Tầm, rồi dắt Oanh Ca ngồi lên vị trí tôn quý dành sẵn cho mình, vừa yên vị đã khoan thai lên tiếng: "Sau khi thành hôn cũng nên để Thập Tam Nguyệt vào cung chơi với Cẩm Tước, một mình nàng trong cung cũng rất buồn".

Dung Tầm ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào dung nhan trang điểm đoan nghiêm của Oanh Ca, chàng sững người. Không biết lúc này lòng chàng thế nào, có lẽ hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như gặp lại một con mèo, con chó đã vứt đi, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi Oanh Ca vào cung, nhưng lại ở một nơi như vậy, trong hoàn cảnh như vậy.

Mười ngón tay thon thả của cô đón cốc trà từ tay hầu nữ, lòng bàn tay hơi ngửa, không hề tìm thấy dấu vết một thời cầm đao, cô cúi đầu thổi trà trong cốc, giọng dịu dàng. "Đã có Hy Hòa suốt ngày ríu rít, thiếp đâu có buồn".

Dung Viên hơi nghé mắt: "Nàng chỉ nói vậy thôi".

Hai gò má mịn như ngọc ửng hồng vẻ giận dỗi nhưng bị cốc trà che khuất, cô âu yếm lườm chàng.

Dung Tầm đứng cách hai bước, đôi mắt dài hẹp thoáng lộ vẻ băn khoăn, nhưng quan khách không ai để ý, họ đâu có như tôi lúc nào cũng chăm chú quan sát biểu hiện của Dung Tầm, có lẽ các thiếu nữ cũng muốn vậy, nhưng mấy ai dám làm như thế. Dung Tầm dường như bẩm sinh thích màu tím, thực ra chàng càng hợp màu đỏ thẫm hơn máu.

Khi chàng ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, thần sắc lại bình thường như không, xem ra có vẻ chăm chú, nhưng ít nhiều lạnh lùng xa cách. Chàng nhìn cô, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước Nguyệt nương bị ốm, nên vẫn chưa vào cung thăm phu nhân, chưa đến giờ cát tường, nếu phu nhân không bận gì, có thể đến Thanh Trì cư chuyện trò với Nguyệt nương".

Cô khoan thai đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt lướt qua hỉ bào đỏ chói của chàng, mỉm cười, giờ cô đã không còn là con người luôn dằn vặt đau đớn chỉ vì một câu nói của chàng ngày trước: "Bệ hạ mấy hôm nay bị thương hàn, kẻ dưới không hiểu biết, ta phải hầu bên người mới yên tâm, mấy ngày nữa nhân đại tiệc đêm trù tịch tỷ muội hàn huyên cũng được".

Mắt Dung Tầm lóe ra tia lạnh, môi lại cười vẻ chân thành: "Cũng được".

Dung Viên ngồi bên hơi cau mày, đưa cốc trà cho Oanh Ca: "Trà nóng quá, ta đã bảo bọn họ thay cốc khác".

Làm hoàng đế cũng khó, khó ở chỗ phải cư xử sao cho vẫn giữ được chủ ý của mình lại không làm mất lòng quần thần, ngoài ra còn phải chịu đựng mọi con mắt săm soi, đánh giá của thuộc hạ, ngay đến tối nay ngủ với mỹ nhân nào trong hậu cung cũng bị thuộc hạ và thuộc hạ của thuộc hạ bàn luận suy đoán mãi, có khi ân sủng đã ban xong cho mỹ nhân, kẻ dưới vẫn chưa bàn luận xong.

Như đã nói, hôn lễ của Dung Tầm là một ngày đại cát, đó cũng là ngày Hổ Phần tướng quân tục huyền, thiếu phủ Khanh nạp thiếp, để không làm mất lòng đại thần, Dung Viên đã đến hôn lễ của Dung Tầm thì không thể không đến mừng hôn lễ của Hổ Phần tướng quân và thiếu phủ Khanh. Oanh Ca lại không cần đi, được Dung Viên giao cho lưu lại đình úy phủ chủ trì hôn lễ, cho dù muốn rút lui sớm cũng không thể, để tránh bị quan khách chú ý, đành nhẫn nhịn tuân thủ.

Giống như tôi năm mười sáu tuổi được Đường quốc công tử đến cầu hôn, không ngờ lại là một đứa trẻ miệng còn hơi sữa, nhìn tiểu công tử ôm khư khư bức chân dung của tôi, tôi chỉ muốn đá cho cậu ta một nhát, nhưng nghĩ đến tình bang giao giữa hai nước nên đành nhẫn nhịn.

Theo tính cách dễ xúc động của Cẩm Tước, vốn tưởng giữa chừng sẽ xảy ra chuyện khó xử, đại loại đột nhiên hất bỏ khăn trùm đầu ôm lấy chân Oanh Ca khóc lóc, nhưng may không xảy ra chuyện gì.

Nhờ phúc của ngày tốt, mọi việc đều thuận lợi, tân lang phong lưu tuấn tú, tân nương xinh đẹp dịu hiền, cặp đôi tân nhân nắm chặt tay nhau trước mặt Oanh Ca, thực hiện mọi nghi thức, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê tương bái, trong tiếng hô dõng dạc của chủ hôn.

Trịnh hầu vương phu nhân ngồi trên chiếc kỷ trang trọng cạnh chiếc kỷ bỏ trống của Dung Viên, trong tiếng chúc mừng của quan khách, nụ cười trong mắt như một đóa hướng dương mùa đông có đủ ánh mặt trời, không thể đoán lúc nào nở thật, lúc nào không, giống như cô sau năm mười một tuổi, trong ánh dao và sắc máu đã dần dần học được cách hành xử nửa thật lòng nửa giả dối. Ánh mắt Dung Tầm ngưng lại trên gương mặt kiều diễm đoan nghiêm của cô, dường như muốn tìm biết điều gì, tôi nhìn theo ánh mắt chàng ta, nhưng cũng chẳng biết gì hơn.

Trong yến tiệc đông vui náo nhiệt, chớp nhoáng gặp riêng cũng không khó lắm. Trên bầu trời, những bông hoa tuyết bay tơi tả trong gió lạnh ù ù, đậu kín cành cây trụi lá, trong rừng mai phía xa nở rộ hoa trắng, chi chít trên cành, run rẩy trong gió lạnh.

Oanh Ca toàn thân áo tím, đứng dưới tán mai trắng, mái tóc đen dài chấm gót, vầng trán trắng ngần vương hoa tuyết trông như tuyết rơi trên bạch ngọc, môi hơi mím, cô ngoái đầu, ngay tôi đã quen nhìn mỹ nhân cũng không khỏi sững sờ, vội vàng nhìn sang Mộ Ngôn đang uống trà bên cạnh, sắc mặt chàng vẫn bình thường, không thấy tỏ ra xúc động. Có tiếng chân bước đến gần, trong rừng mai vắng, giọng Oanh Ca chầm chậm vang lên: "Đại nhân mời Cẩm Tước ra đây không biết vì nguyên cớ gì?".

Tiếng bước chân dừng lại, người đàn ông vận đại hỉ bào tay cầm chiếc ô màu nhạt, đứng yên trong khoảng trống đầy hoa tuyết: "Oanh Ca…".

Khuôn mặt thanh thú của mỹ nhân áo tím lộ vẻ băn khoăn: "Đại nhân… đại nhân nhận nhầm người rồi!".

Môi ép ra nụ cười: "Cẩm Tước, Cẩm là cẩm tú lương duyên, Tước là dương tước cầu hoàn, phu nhân thứ chín của Trịnh hầu vương. Oanh Ca mà đại nhân vừa nói đã chết từ bốn tháng trước, tôi không phải là Oanh Ca, người đại nhân cưới hôm nay mới là Oanh Ca".

Dãy núi phía xa uy nghi tĩnh mịch, tuyết lẫn trong gió, Dung Tầm đứng trước cô, cách năm bước, môi động đậy, nhưng không

thành lời, lát sau, rút trong người ra một cái cốc gốm hình thù kỳ quái, thành sáng bóng nhưng đầy vết rạn, có vẻ như đã được ghép lại từ những mảnh vỡ.

Chàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu đặc như mực: "Ta thấy vật này ở Thanh Trì cư, nghe nói đó là món quà em định tặng ta?". Cô giơ tay đón chiếc cốc, "Thế ư? Để tôi xem". Cô buông tay, chiếc cốc rơi đúng vào hòn đá dưới chân, vỡ vụn.

Chàng nhìn cô, trầm ngâm: "Em hận ta?".

Bất chấp uy nghi của phu nhân quân vương, cô ngồi xuống, cúi nhìn những mảnh gốm vỡ, lát sau đột nhiên bật cười: "Chiếc cốc này tôi từ nước Triệu phi ngựa trăm dặm hộc tốc mang về, định tặng chàng, chỉ sợ không kịp sinh nhật chàng, tay bị thương, lẽ ra phải đợi chữa trị xong quay về cũng không muộn, sao có thể muộn, lúc đó tôi quá ngốc, đã nghĩ là cả năm chàng chỉ có một ngày sinh, không ngờ tôi về sớm mà vẫn muộn, tôi đã đưa chàng lên quá cao, đến mức nhất định phải trân trọng, phải đối xử tinh tế chu toàn, kỳ thực chàng hoàn toàn không cần sự trân trọng và tinh tế chu toàn của tôi, trong mắt chàng tôi chỉ là một công cụ".

Cô đưa tay vuốt món tóc mai ướt tuyết, môi vẫn cười, "Tôi giữ lời, giúp chàng nốt việc cuối cùng để hôm nay chàng có thể cưới Cẩm Tước như ý nguyện, tôi không nợ chàng nữa. Nhớ quá sâu sẽ bị tổn thương. Chàng thấy có phải không?".

Chiếc ô màu nhạt hơi rung rung, rừng mai tĩnh mịch, chỉ có tiếng lạo xạo tuyết rơi, giống như ai đi chân trần trên lá khô mùa thu. Chàng giơ tay định kéo cô lên, nhưng cô đã tự đứng dậy.

Giọng chàng khe khẽ dưới tán ô: "Ta đã phụ em".

Cô gật đầu: "Chàng đã phụ tôi. Chàng và Cẩm Tước, hai người đã phụ tôi".

Chiếc ô rơi xuống đất, chàng không cúi nhặt, ánh mắt trở nên âu yếm dịu hiền, tôi nghĩ tôi không nhìn nhầm, nhưng tôi mong là tôi nhìn nhầm, thần sắc đó giống như cái buổi sáng lúc cô mười lăm tuổi, trong rừng trúc chàng luyện đao cho cô, lúc đó cô vẫn là đứa trẻ, sợ sấm sét, nhìn thấy máu là choáng, chàng thường cười cô, nét mặt cũng như bây giờ thật âu yếm thật dịu hiền.

"Ta đã phụ em, hận ta đi, như thế cũng tốt".

Có những phụ nữ hâm mộ kẻ giết người, có vẻ vô lý, thực ra xuất phát từ ý nghĩ lãng mạn, cho rằng sát thủ rất mạnh mẽ yêng hùng, khi gắn bó với anh ta mới biết thật thảm khốc.

Giết chết một sát thủ không khó, làm sát thủ động lòng mới khó, cuộc đời của họ giống như đi trên dây giữa hai bờ vực thẳm, chỉ có nguy hiểm, với xã hội họ luôn có thái độ thù địch chống đối.

Có một cách khiến sát thủ động lòng, chính là giao tính mệnh của mình cho họ. Điều này có cơ sở logic vững chắc, thử nghĩ, những người đó luôn phải đối mặt với hiểm nguy sinh tử, hiểu rõ nhất sự yếu đuối rất nhân tính trước cái chết, chỉ cần giữ được tính mạng, mọi thứ khác đều không quan trọng, dẫu là kẻ keo kiệt nhất hạng, khi kề dao vào cổ hỏi cần tiền hay cần mạng, nhất định kẻ đó cũng không nói tôi cần tiền, hãy giết tôi đi.

Nếu có thể trao tính mạng cho người khác, không nói một sát thủ, một thích khách, cho dù một phàm nhân cũng khiến họ cảm động đến có thể xả thân tương cứu. Tôi không biết Dung Viên có hiểu, nhưng bất luận có hiểu hay không, trong đêm trừ tịch ở vương cung, khi một con báo gấm to đã trưởng thành điên cuồng lao vào Oanh Ca, phản ứng đầu tiên của chàng không phải là trốn vào một góc mà là kéo Oanh Ca về phía sau.

Dung Viên là Trịnh quốc đệ nhất đao thủ, người trong thiên hạ hình dung đao thuật Trịnh hầu vương nhanh như chớp giật, hoàn toàn không thể nhìn ra chiêu thức, ánh dao vừa lóe, đao đã thu về cắm vào bao, người bị chém thậm chí chưa kịp nhận ra, người ra tay đã đi xa. Theo lý, đao pháp như vậy, chém hai con báo là chuyện có thể, cái khó ở chỗ, trong bữa tiệc đêm trừ tịch đó Dung Viên lại không mang đao theo người, phản ứng của cơ thể nhanh đến mấy, trong tay ôm một người, né tránh cũng khó khăn.

Còn con báo gấm vồ mồi vốn rất nhanh, khi thịnh nộ càng khủng khiếp.

Bộ vuốt sắc bất ngờ chồm lên vai trái Dung Viên, bảy vị phu nhân xung quanh đồng thanh thét lên, cùng lúc các thị vệ lao đến, một người kịp thời đâm kiếm trúng ngực con báo, con vật trúng thương gầm lên, lao đến ngoặm đứt nửa cánh tay thị vệ đó. Cả toán thị vệ lập tức quây vòng tròn quanh con thú, bảo vệ Dung Viên phía sau. Nhưng con báo trúng thương điên cuồng lồng lộn còn lao đến cắn xé làm mấy thị vệ bị thương nặng.

Oanh Ca mặt tái nhợt, tay giằng đao của thị vệ đứng gần, Dung Viên cau mày, nghiêng người khéo léo cướp thanh đao trong tay cô, trở tay đẩy cô vào lòng Dung Tầm lúc này vừa xông ra cứu.

Đèn lồng trong cung sáng suốt mười dặm trong màn đêm bảng lảng sương khói, hoa tươi khắp nơi, một cảnh đêm đông huy hoàng hiếm có, phút chốc ánh nến hồng đã loang loáng ánh đao, nhuộm sắc máu, Trịnh hầu vương trẻ tuổi ung dung thể hiện đao pháp nhanh như ánh sao băng, chỗ ánh đao lướt qua chùm tia máu vọt lên không trung tản mạn sương khói, con báo giãy giụa gục xuống, đầu lăn lông lốc mấy vòng như một quả cầu.

Trong hoa đình bất chợt im phăng phắc, môi Oanh Ca run run, một tay đẩy Dung Tầm ra, lê váy dài loạng choạng chạy về bên Dung Viên đang cầm trường đao, giơ tay vuốt bờ vai bị thương của chàng, chợt tròn mắt thất kinh, máu đen đang thấm qua thường phục màu bạc, thần sắc chàng vẫn không thay đổi, hơi nhíu mày nhìn cô, vẻ không vui: "Cướp đao nhanh như thế để làm gì?". Ngừng lại rồi tiếp, "Những lúc như thế này chỉ cần đứng sau ta là được".

Cô không thể nói nên lời, mặt càng tái nhợt, môi run run, ôm chặt cánh tay chàng, dường như mọi nỗ lực của chàng đều là gắng gượng, quả nhiên chàng gục xuống ngay sau đó.

"Độc, vuốt con báo đó có độc".

Sự thật là Dung Viên đã quá gắng sức, khi ngự y hốt hoảng đi đến, chàng vừa ngã ra, trường đao rơi xuống, Oanh Ca cố đỡ chàng, nhưng cả hai đều ngã ra đất. Cô nhổm dậy, quỳ trên nền tuyết nhuốm máu đỏ ôm lấy chàng, hoang mang nhìn vết thương vẫn đang tuôn máu trên vai chàng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đã trắng bợt của chàng, đôi môi tím ngắt ghé sát vành tai cứ xúc động là đỏ ửng của chàng, cô khẽ nói: "Nếu chàng chết, em sẽ đi theo chàng".

Dung Tầm bên cạnh nghe vậy ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Oanh Ca đang ôm Dung Viên, nhìn sâu vào đôi mắt đen như nhân hạnh đào của cô, lúc này dù ánh trăng chiếu vào cũng không thấy ánh sáng.

Dung Viên đúng là bị trúng độc, mặc dù tôi tin là có nhiều người mong chàng ta chết, nhưng chung quy không phải là kịch độc có thể nôn ra máu chết ngay, cho dù cách thức đầu độc cao tay hơn nhiều so với dùng thuốc chuột.

Oanh Ca túc trực ở điện Thanh Lương suốt ba ngày đêm không ngủ, Dung Viên cuối cùng tỉnh lại, mặc dù vẫn suy yếu xanh xao, đôi mắt đen lại tràn đầy sinh khí khác thường. Chàng khoác áo choàng mỏng ngồi dựa đầu giường chăm chú nhìn Oanh Ca bê bát thuốc đi đến: "Lúc đó nàng đã nói gì?".

Cô cúi đầu, múc một thìa thuốc đưa lên miệng thổi, đưa sát miệng chàng, "Uống thuốc đi đã, hết nóng rồi".

Chàng cụp mi mắt: "Không uống".

Mặt cô lộ vẻ bất bình, đổ thìa thuốc vào bát, lặng lẽ nhìn chàng, từ từ lấy ra trong ống tay áo một con xúc xắc: "Vậy, cái này tặng chàng".

Chàng nhìn cô, cầm xúc xắc nhìn kỹ dưới đèn, miệng lẩm nhẩm: "Xúc xắc gắn đậu tương tư...". Lát sau, cầm xúc xắc trong tay, ánh mắt như cười: "Tại sao tặng ta quân xúc xắc này?".

Cô ngẩng đầu lườm chàng, "Chàng không biết ư?".

Dung Viên lắc đầu: "Ta không biết".

Cô nhao đến hai tay ôm mặt chàng, dụi mũi vào mũi chàng: "Chàng không biết thật ư?".

Chàng nắm tay cô, ngẩng nhìn cô: "Không ai dám đối với ta như vậy, như thế là khi quân, đợi ta bình phục...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện