Mùa hè qua đi và mùa thu lại đến, tôi gặp lại con Vy vào ngày khai giảng và bắt đầu năm học mới cùng nhau.
Năm học lớp Tám, bọn lớp tôi có phong trào sưu tầm những bài thơ, và con Vy cũng không ngoại lệ.
Tất cả là do cô Thu Thủy, giáo viên dạy Ngữ Văn mới của chúng tôi.
Những tiết học của cô thường trôi qua rất nhanh, cô không cho chúng tôi chép bài nhiều mà chỉ ghi lại những từ khóa trong bài giảng của mình trên bảng, sau đó bắt chúng tôi phải tự diễn giải ra phần còn lại.
Vì vậy, mỗi tuần cô đều tranh thủ được khoảng mười lăm phút trong một tiết học nào đó.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, chúng tôi lại được nghe những bài thơ do chính cô viết, với cảm hứng lấy từ chính câu chuyện về mối tình đầu đầy mơ mộng.
Tôi chẳng biết những câu chuyện của cô có thật hay không, nhiều đứa cũng cảm thấy có vẻ hư cấu, nhưng đứa nào cũng thích được nghe kể chuyện như vậy.
Ở cái giai đoạn đầy biến động trong tính cách của con người ấy, cô Thủy đã trải ra những lăng kính màu hồng để chúng tôi nhìn vào thế giới xung quanh.
Dưới tác động của cô, tôi cũng bị ảnh hưởng đôi chút, hoặc có thể nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi cảm thấy những nhà thơ tài thật, chỉ cần vài dòng là có thể tóm gọn hết cả câu chuyện dài hay tâm tư của bản thân trong đó.
Và tôi bắt đầu thích đọc những bài thơ.
Nhưng không giống như những đứa khác trong lớp, chúng mua hẳn vài tập thơ để chuyền tay nhau, còn tôi thì chỉ có thể lục lọi những cuốn sách Ngữ Văn cũ của chị Nhã để lại.
Những cuốn sách mà tôi chưa học tới.
Một buổi tối tháng Mười Hai, trời mưa tầm tã dội lên mái tôn nhà tôi, tạo nên những tiếng lộp bộp không ngừng.
Sau khi lấy cái thau và bỏ một cái giẻ vào để hứng nước mưa ở chỗ dột gần bàn học, và những chỗ khác nữa, tôi lại cắm cúi đọc thơ.
Tôi đọc bài thơ Tương Tư của Nguyễn Bính một lần, hai lần, rồi ba lần.
Tôi không biết Nguyễn Bính tương tư ai, nhưng tôi thấy mình có chút nhớ con Vy, dù vừa gặp nó lúc chiều.
Tôi chống cằm lên bàn, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ và bắt đầu suy nghĩ những thứ linh tinh.
Không biết giờ này con Vy đã ăn cơm chưa, nó đang làm gì, đang học bài hay đang đọc truyện, trời mưa như thế này nó có thấy lạnh không? Hình bóng của nó cứ hiện lên trong đầu tôi, với gương mặt nhìn nghiêng từ một bên, giữa những tia sáng chiếu vào từ cửa lớp.
Tôi nghĩ về điều đó và ngồi cười một mình.
Chắc là tôi "tương tư" con Vy rồi.
Và dường như có một giọng nói thôi thúc trong đầu, tôi tìm cuốn vở Giáo Dục Công Dân và xé một tờ giấy trong đó.
Rồi như một ông đồ già, tôi nắn nót viết lại bài thơ của Nguyễn Bính.
Có một điều trùng hợp là ở trên lớp, con Vy cũng ngồi về hướng Đông của tôi.
Vì vậy mà câu đầu của bài thơ đã được tôi tô đậm hơn những dòng còn lại.
Giờ học chiều hôm sau, tôi mượn nó cuốn vở soạn bài Ngữ Văn đem về nhà.
Cầm cuốn vở trên tay, tôi mân mê những nét chữ xinh xắn, hít thở hương thơm của mùi mực và giấy vở.
Con Vy dùng một loại bút rất đặc biệt, mực có mùi thơm chứ không như cây bút tôi đang dùng.
Tôi đưa tay lướt trên những trang giấy mịn màng, tưởng như đang được nắm bàn tay mềm mại của nó.
Tôi cẩn thận kẹp "bức thư tình" của mình vào giữa cuốn vở, không nỡ cất đi mà ôm "nó" ngủ tới sáng.
Chiều hôm sau, tôi trả lại cho con Vy cuốn vở soạn bài.
Nhìn nó cất cuốn vở vào trong cặp, lòng tôi nhảy nhót lên những cảm xúc hồi hộp.
Nhưng hai ngày trôi qua, vẫn chẳng có điều gì xảy ra khiến tôi có chút lo lắng.
Đến chiều thứ Hai tuần sau đó, con Vy hỏi mượn tôi vở bài tập Đại Số và trả lại vào thứ Ba, kèm một tờ giấy.
Nó viết cho tôi bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh.
Nhìn những dòng chữ màu tím dễ thương như cái đứa viết ra chúng, tôi có cảm giác khác hẳn khi đọc những câu tương tự trong cuốn sách.
Tôi thấy như lòng mình đang cuộn sóng.
Cầm tờ giấy mỏng manh trên tay, soi dưới ánh đèn, tôi bắt đầu xoay mình như đang khiêu vũ.
Tôi lại ngồi vào bàn học, xé một tờ giấy trong cuốn vở Giáo Dục Công Dân và lại nắn nót viết từng câu trong bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử.
Như lần trước, tôi lại mượn con Vy một cuốn vở rồi kẹp bài thơ vào giữa.
Và vài ngày sau, tôi nhận được một bài thơ khác của Xuân Quỳnh - Thuyền Và Biển.
Tôi định viết tiếp cho nó một bài thơ nữa từ trong cuốn sách Ngữ Văn của chị Nhã, nhưng sau đó lại thấy không còn nhiều bài có thể dùng được.
Nếu cứ như vậy thì sớm muộn cũng chẳng còn gì để tôi viết lại nữa.
Tối hôm đó, tôi đạp xe ra Siêu Thị Sách ở cuối đường Lê Thành Phương và tìm đọc những bài thơ.
Mất hơn một tiếng đồng hồ đứng giữa các hàng sách, tôi tìm được bài thơ Xa Cách của Xuân Diệu, trong một cuốn sách nhỏ.
Tôi đọc thêm vài bài thơ khác nữa thì thấy cũng khá hay nên quyết định sẽ mua cuốn đó.
Nhưng khi đến trước quầy tính tiền, tôi sờ vào trong túi và nhớ ra là mình chẳng còn đồng nào cả.
Tôi vừa dùng hết số tiền dành dụm được để mua cái hồ mới cho lũ cá của mình.
Cầm cuốn sách về lại nơi mà mình đã lấy xuống, tôi đặt nó vào chỗ cũ và đứng đó khoảng năm phút.
Thật sự là một cuốn sách hay, nhưng nếu để dành tiền tới khi mua được nó thì cũng mất một hay hai tuần, mà tôi thì không đợi được lâu như vậy.
Cuối cùng, tôi quyết định làm một trong những việc mà mình ghét nhất trên đời: Học thuộc lòng.
Tôi ghét phải ngồi