- Tiếc nhỉ, không có cái nào đủ to hết.
- Con Vy ném một cái vỏ ốc xuống cát và nói.
- Chi vậy?
- Đặt lên tai có thể nghe tiếng của biển đó.
- Giống như trong phim à? - Tôi nhìn nó và cười.
- Ừ.
- Nó gật đầu, chăm chú đâm ánh mắt vào trong bãi cát.
- Đừng tìm nữa, ở đây toàn mấy con ốc nhỏ thôi.
Nhìn gương mặt đầy vẻ tiếc nuối của con Vy, tôi bắt lấy bàn tay còn vương lại vài hạt cát của nó.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt ngây ngô trước mặt, tôi lấy hai bàn tay úp vào tai mình cho tới khi nghe được tiếng gió vi vu.
Tôi giữ lòng bàn tay của mình như vậy rồi nhẹ nhàng áp vào tai nó.
Dưới ánh bình minh, hai cái bóng của chúng tôi dần nối liền lại với nhau.
- Nghe như tiếng mưa vậy.
- Con Vy đưa tay lên nắm lấy bàn tay tôi và nhắm đôi mắt lại, chăm chú lắng nghe.
Lúc này, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hai tay tôi đang ôm trọn lấy gương mặt ấy! Tim tôi đập rộn lên liên hồi, và nó cũng nghe được âm thanh ấy từ lòng bàn tay tôi.
Ánh mắt chúng tôi lại chạm nhau, và tôi bị đánh bật ra ngay tức khắc.
Tôi vội quay đi, nhìn những đợt sóng xô vào chân mình rồi vỡ tan trắng xóa.
Dưới những tia nắng ấm áp, nó hôn nhẹ lên má tôi rồi chạy đi thật nhanh, để lại những dấu chân nhỏ bé trên sóng cát.
Giống như có một liều thuốc vừa truyền vào trong tĩnh mạch, tôi cảm thấy những khúc xương của mình đã được chữa lành hoàn toàn.
Tôi chạy theo những dấu vết mà con Vy để lại trên cát và ôm lấy nó.
Khi đã thấm mệt với trò chơi đuổi bắt, chúng tôi quay trở lại gần quảng trường.
Chúng tôi ngồi xuống và ngắm nhìn những đợt sóng, rồi cùng nhau nhảy xuống làn nước trong xanh và mát lành của biển.
Chúng tôi bơi xung quanh nhau như hai con cá tự do giữa đại dương.
Nhìn những tia nắng nghiêng nghiêng trên mặt biển, lấp lánh như cả ngàn viên kim cương, tôi cảm giác như nước biển đang tắm mát và gột rửa mọi ngóc ngách trong tâm hồn mình.
Tôi chạy lên bờ và đào một cái hố cát thật to.
Tôi xây một tòa lâu đài bằng rộng lớn và dắt tay con Vy ngồi vào trong, như nắm tay một nữ hoàng đưa lên ngai vàng của nàng.
Kể từ giây phút ấy, nó trở thành nữ hoàng của tôi, còn tôi sẽ là một kỵ sĩ trung thành, luôn bên cạnh bảo vệ nó.
Chúng tôi ngồi giữa "tòa lâu đài" ấy và mỉm cười nhìn nhau.
Cho tới khi nắng bắt đầu ấm lên, chúng tôi mới chịu về nhà.
Nhìn lớp áo mỏng manh ôm sát vào làn da trăng trắng của con Vy, tôi đưa cho nó cái áo của mình và cứ thế cởi trần mà đi.
"Nhìn mày giống như một bộ xương cá đang trôi nổi giữa không khí vậy" - Con Vy nói.
Tôi nhìn nó mỉm cười, chợt nhận ra cảm giác không trọn vẹn của mình đã biến mất từ khi nào.
Và chúng tôi bên nhau như vậy cho đến hết mùa hè..
Ngày khai trường đến, lần đầu tiên nhìn thấy con Vy trong chiếc áo dài, tôi đã không thể rời mắt khỏi dấu vết ẩn hiện đằng sau lớp vải trắng ấy.
"Sao hôm nay trông nó đẹp quá vậy?" - Tôi tự hỏi.
Vẫn những nét thanh thoát trên gương mặt ấy, vẫn mái tóc dài quá vai ấy, vẫn bàn tay nhỏ nhắn có thể nằm gọn trong tay tôi, nhưng con Vy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp từ khi nào.
Có lẽ là khi nó khoác lên người tà áo dài ấy, để lộ ra những đường cong mê hồn ấy, tôi mới nhận thức được vẻ đẹp của đứa con gái đang đứng trước mặt mình.
Nó cẩn thận giữ lấy tà áo rồi ngồi lên chiếc xe đạp, đôi bàn tay khẽ ôm lấy tôi.
Chiếc xe đạp hơi run lên và loạng choạng, nhưng rồi cũng lăn bánh lên đường.
Trường cấp Ba của tôi rất rộng, có hẳn một cái sân bóng.
Tôi bước vào từ cổng sau và trầm trồ khi thấy cái sân nằm ở bên phải lối đi.
Nhưng đó cũng chỉ là một góc nhỏ trong cái khuôn viên rộng lớn của ngôi trường này.
Ở phía bên trái tôi, đối diện sân bóng là một "khu rừng" thu nhỏ với rất nhiều loại cây.
Có những cây thân gỗ và cây leo quấn lấy nhau, có những sắc hoa rực rỡ, và có cả những cây dương xỉ cổ kính.
Và bên dưới mỗi gốc cây là một cái bảng tên ghi chi tiết về chúng.
Ở giữa những cái cây là một hồ cá nhỏ, và các lối đi trong "khu rừng" đều hướng về đó.
Băng qua "khu rừng" là đến một khoảng sân xi măng rộng lớn, đủ để cả ngàn học sinh cùng đứng ở đó làm lễ khai giảng.
Trong mảnh sân ấy cũng có những cái cây để che bóng mát, và hai cái cây lớn nhất trong số đó là một cây bàng và một cây phượng.
Phía cuối khoảng sân, một dãy phòng học ba tầng đứng sừng sững, che hết cả tầm mắt, và bên cạnh là một dãy phòng học khác có hai tầng, trải dài từ cuối góc sân ấy về lại phía sau "khu rừng" lúc nãy.
Bên