- Cô giúp việc nhà tao vừa nghỉ hồi tháng trước rồi, còn ai nữa đâu.
- Con Vy nói.
- Không phải, ý tao là..
mấy đứa khác đâu hết rồi?
- Đứa nào nữa, - Nó chớp mắt nói - Tao chỉ mời có mình mày thôi.
- Ơ, sao kỳ vậy? - Tôi ngạc nhiên nói.
- Tao cũng thấy kỳ, - Nó nói - Nhưng mấy đứa kia tao không thích nên mời hay không thì có khác gì nhau đâu.
Mà tốt nhất là không mời, chỉ tổ rắc rối thêm.
Phải trông đồ, phải bày trò, phải dọn dẹp thêm nhiều thứ.
- Nó lấy một que diêm quẹt lửa rồi châm vào từng cây nến - Hồi trước có cô Linh, cô giúp việc ấy, thì không sao.
Một mình cô ấy lo hết được mấy chuyện đó, nhưng giờ cô nghỉ rồi thì chịu.
Hình như con cô bị tai nạn nên mới nghỉ đột xuất vậy.
Chắc hôm nào tao cũng phải giả vờ bị gì đó để mẹ tao ở nhà với tao quá.
- Mày đừng nói vậy chứ, xui lắm đấy.
- Mày không hiểu đâu - Nó thở dài - Tao không nhớ lần cuối cùng mẹ tao kèm tao học bài là khi nào nữa.
Tao không biết tao hay công việc của bà quan trọng hơn nữa.
Mỗi ngày bà chỉ nói chuyện với tao vài câu rồi lại vùi đầu vào công việc.
Tối qua mẹ tao gọi điện về hỏi mấy món bà làm có ngon không.
Tao nói ngon, nhưng thực ra chưa ăn mà để dành đến hôm nay.
Dự một bữa tiệc sinh nhật như vầy mày không thấy chán chứ?
- Không, - Tôi lắc đầu.
Trước đây tôi chưa từng dự một bữa tiệc sinh nhật nào mà chỉ có hai người, nhưng có vẻ như thế này lại hợp với tính cách của tôi hơn.
Tôi không thích, và cũng ngại nói chuyện với những đứa mình không chơi thân - Cũng thú vị lắm.
- Tôi nói.
Con Vy mỉm cười, đi về phía cầu thang rồi tắt đèn.
Căn phòng bỗng mất đi ánh sáng, tôi chỉ còn nhìn thấy những ngọn nến lung linh và đôi mắt trong veo của nó.
Như một làn sương trôi đi trong không khí, nó đến trước cái bánh kem và ngồi xuống đối diện tôi.
Bọn tôi cùng nhau hát bài "Happy Birthday to you", gương mặt nó trước ánh nến chập chùng trông rạng rỡ vô cùng.
Hát xong, nó chắp hai tay lại, bắt đầu thì thầm điều ước của mình rồi thổi tắt từng ngọn nến.
Ánh đèn bật sáng trở lại, nó chạy từng bước nhỏ về lại chỗ ngồi.
Chúng tôi cắt bánh và bắt đầu thưởng thức bữa tiệc sinh nhật.
Con Misa cũng mon men lại gần, nằm gác cái mỏ lên đùi con Vy.
Con Vy cho nó một miếng tao, và nó nhai ngon lành.
- Nó ăn trái cây à? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cái gì mà nó chả ăn.
- Con Vy cắn một miếng gà rán và nói.
- Tao tưởng chó thích gặm xương chứ.
- Tôi múc một muỗng cà ri cho vào miệng và nói - Con chó xóm tao thì phải có xương trộn vào cơm thì mới chịu ăn.
- À quên, con này thì không gặm xương, còn lại thì cái gì nó cũng ăn, kể cả mấy đôi guốc của mẹ tao hay cái sofa cũ của nhà tao.
- Trông nó cũng lạ thật, đây là lần đầu tiên tao thấy loại chó này.
- Tôi quẳng cho con chó một miếng gà rán nhưng nó không ăn, đến khi con Vy nhặt lên và đặt trước cái mũi đen sì ấy thì nó lại xơi tái một cách ngon lành.
Đam Mỹ Cổ Đại
- Người lạ cho đồ nó không ăn đâu, nhìn ngu ngu vậy thôi chứ khôn lắm.
Mà tính ra nó còn lớn hơn cả tao.
Để coi, - Con Vy uống một ngụm nước cam trong lúc suy nghĩ - Mẹ nói ba tao đem nó về nhà từ khi tao còn đang tập bơi trong bụng.
Một người bạn nước ngoài của ba tao mang nó sang đây khi còn nhỏ xíu, nhưng khi chú ấy về nước thì nó đã lớn như vầy rồi.
Vì không xách nó theo được nên phải gửi lại đây, nhờ ba tao chăm sóc giùm.
Vậy là nó ăn ké ở đây cũng hơn mười sáu năm rồi.
Mày coi, răng nó cũng rụng vài cái rồi nè.
- Nó lấy ngón cái và ngón trỏ đẩy hai bên mép của con Misa lên rồi cười haha.
Đúng là có vài chỗ trống trên hàm răng ấy thật.
Mấy món ăn mẹ con Vy làm rất ngon.
Nó nói mẹ nó trước đây từng là đầu bếp của một nhà hàng nổi tiếng, nhưng cưới ba nó xong thì chỉ ở nhà nội trợ.
Sau khi ba nó mất, một mình bà phải chèo chống cái công ty mà ông ấy để lại.
Ai cũng tưởng rồi bà sẽ quay về với công việc đầu bếp sớm thôi, vì đó là đam mê của bà, mà cũng chẳng ai tin bà điều hành được cái công ty ấy.
Vậy mà tài kinh doanh của bà còn hơn cả ba nó, sau giai đoạn khó khăn ban đầu, mọi thứ bắt đầu đi lên và công việc của bà cũng trở nên mỗi lúc một bận rộn.
- Mẹ tao là một phụ nữ tuyệt vời, nhưng bà sẽ chỉ hoàn hảo nếu dành nhiều thời gian cho tao hơn một chút.
- Con Vy nói.
Cả ba chúng tôi ăn hết bữa tiệc chỉ trong chưa đầy ba mươi phút.
Con Misa có vẻ thích bánh kem, một mình nó ăn hết nửa cái nhưng trông vẫn còn rất thèm thuồng.
Sau khi ăn trái cây tráng miệng và uống hết nước cam, tôi định dọn dẹp thì con Vy bảo để nguyên như cũ.
"Hôm nay là sinh nhật tao, không phải ngày lao động" -