Chúng tôi im lặng trong phút chốc.
Tôi hơi nghiêng đầu qua, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của con Vy và nói:
- Đẹp thật!
- Mày nói sao?
- Những ngôi sao ấy.
- Tôi vội quay mặt nhìn lên những ngôi sao đang đung đưa trên trần nhà.
- À, chúng phát sáng được đấy, tao vẫn ngắm chúng vào mỗi đêm trước khi đi ngủ.
- Nó trườn người về phía đầu giường, với tay nhấn vào một chiếc công tắc đèn, để lại một mùi hương êm dịu trước mũi tôi.
Ánh đèn vụt tắt, mọi tia sáng trong phòng đều bị thu vào những ngôi sao dạ quang ấy.
Chúng phát ra chút ánh sáng le lói và xoay tròn quanh căn phòng.
Tôi trườn người lên ngang với con Vy, và cả hai cứ thế nhìn ngắm những ngôi sao.
- Mãi mãi bên nhau như vầy nhé.
- Tôi nghe một giọng nói thì thầm bên tai.
- Ừ.
- Tôi nở một nụ cười.
Dưới những ngôi sao, bàn tay chúng tôi tìm thấy nhau.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn và mát lạnh ấy.
Tôi nghe thấy nhịp tim nó đang vang lên một cách gấp gáp, giống hệt như nhịp tim của tôi vậy.
Trong khoảnh khắc, dường như có một mối liên kết mơ hồ xuất hiện giữa chúng tôi.
Tôi nhắm mắt, cố điều chỉnh hơi thở của mình theo một hơi thở khác bên tai.
- Mày uống gì không, - Con Vy nói - Tự nhiên tao thấy khát quá.
- Ừ, tao cũng vậy.
- Tôi gật đầu, không hiểu sao lại thấy có chút khô cổ, dù vừa uống vài ly nước cam trước đó.
Nó đứng dậy, đóng cửa sổ lại rồi bọn tôi cùng nhau đi xuống phòng khách.
Tôi ngồi bên cạnh bãi chiến trường khi nãy, lắng nghe những giai điệu của bài hát November Rain vẫn còn vang lên.
Con Misa nằm gần đó, đang ngủ rất say sưa.
Con Vy mở tủ lạnh ra, nhìn vào trong đó một lúc rồi quay lại mà chẳng có thứ gì trên tay.
Nó nhìn tôi, nở một nụ cười đầy mê hoặc và nói rất khẽ:
- Ê, uống rượu không?
- Sao? - Tôi không tin những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.
- Rượu á, uống không? - Nó liếm môi, nói to hơn một chút - Ngon lắm.
- Ừ.
- Tôi chần chừ, nhưng cũng gật đầu.
Con Vy chạy đi rồi quay lại ngay sau đó, với một chai rượu đã vơi khoảng một phần ba cùng hai cái ly thủy tinh.
Nó rót một ít vào mỗi ly, cúi xuống nhìn xem hai bên đã bằng nhau chưa, cho tới khi màu đỏ hồng dâng lên gần đến giữa cái ly thì nó mới dừng lại.
- Cạn ly - nó nói trong vui sướng.
- Cạn ly - tôi đáp lời - chúc mừng sinh nhật.
- Chúc mừng sinh nhật.
Hai cái ly va vào nhau kêu "cách" một tiếng và chúng tôi bắt đầu uống.
Tôi cảm thấy có chút chát chát, chua chua nơi đầu lưỡi, sau đó là vị ngọt đọng lại ở cổ họng, không giống như hũ rượu thuốc của ba tôi ở nhà.
Chúng tôi uống hết một ly, con Vy lại rót thêm vào, và chúng tôi lại uống.
Khi đôi bờ má của con Vy có chút ửng hổng, nó bắt đầu kể cho tôi nghe nhiều chuyện về nó, về mẹ nó, dì nó, những đứa em họ của nó, những người bạn của mẹ nó, về con Misa nữa.
Nó nói nhiều lắm, nhưng tôi chẳng nhớ được gì.
Tôi cũng kể cho nó nghe về bà nội mình và cây khế, về cái rẫy và những cây xoài, về những thế giới mà mình tưởng tượng ra.
- Mày là một đứa hay tưởng tượng thật đấy.
- Con Vy nói.
- Vậy à? - Tôi ngắm nhìn gương mặt của nó, có chút mê man.
- Thật, nếu không phải vậy thì tao đã không để ý đến mày.
Nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mày biết không, nhiều lúc mày hay ngồi nhìn ra ngoài cửa lớp, đôi mắt cứ mơ mơ màng màng không biết đang nghĩ gì.
Những lúc đó trông mày rất đẹp, nhất là đôi mắt.
Mày không giống những đứa khác, thế giới của mày rất yên tĩnh, và tao thích điều đó.
Mày không trêu chọc bọn con gái bằng những trò như giật cột tóc, giấu những chiếc giày hay vẩy mực lên áo.
Mày không tham gia vào những trận đánh nhau chỉ để chứng tỏ rằng mình là người lớn.
Mày cũng không tỏ vẻ gì quan tâm đến những cuốn phim người lớn mà bọn con trai vẫn chuyền tay nhau.
Và quan trọng là mày giỏi Toán.
- Giỏi Toán? - Tôi định thú nhận rằng mình cũng có quan tâm đến những cuốn băng, nhưng việc con Vy nhắc đến môn Toán làm tôi cảm thấy có chút tò mò - Liên quan gì chứ?
- Tao cũng không rõ lắm, nhưng đó là một điểm khiến tao thấy thích ở mày.
Chắc vì tao dốt môn Toán.
- Đôi môi đỏ thắm của nó nở một nụ cười.
- Cũng giống như tao dốt môn Tiếng Anh nhỉ.
- Tôi cũng cười theo nó.
- Chắc là vậy.
- Nó cụng vào cái ly của tôi và nhấp một ngụm rượu - Mà cũng đúng, chỉ có những thứ khiếm khuyết mới có thể bù trừ cho nhau được, giống như những cái khớp nối vậy.
- Đúng vậy thật.
- Tôi gật đầu, nâng cái ly của mình lên và uống theo nó.
Chúng tôi cứ thế uống, không biết là đến ly thứ mấy rồi nữa, chỉ biết là chai rượu đã vơi đi rất nhiều.
Tôi đặt cái ly xuống nền nhà rồi "ợ" một cái, con Vy cũng làm như thế và cả hai cùng cười.
Có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng chúng tôi nhìn nhau cười như vậy cũng khá lâu, cho tới khi tôi nhận