Tôi không biết là nó không có tên thật, hoặc tên của nó là Chó, hoặc cũng có thể bà lão không muốn chúng tôi gọi lại cái tên cũ của nó nên mới nói như thế.
Con Vy hỏi tôi sao lấy xe lâu vậy và tôi nói chuyện ăn uống của con Maxi cho nó nghe.
Nó nói muốn đem con chó về nuôi và tôi phải chạy vào lần nữa hỏi ý kiến bà cụ.
"Ừ, mấy đứa dắt nó đi được thì cứ dắt, chứ để nó nằm đó tắm mưa tắm gió cũng tội" - Bà nói.
Chúng tôi tháo sợi xích nhỏ đang buộc vào cổ con chó rồi dắt đi, nhưng được khoảng chục bước chân thì nó ghì lại.
Nó sủa lớn một tiếng nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn về cái tiệm sách cũ.
Nó không muốn rời khỏi nơi đó.
Con Vy thả sợi xích nhỏ trong tay ra và con chó chạy thẳng về bậc thềm nó vẫn thường nằm.
Lâu rồi không chạy nhảy, nó mất đà và lao vào cánh cửa sắt kêu "loảng xoảng".
Nhưng nó không hề đau đớn, nó quay lại nhìn chúng tôi, sủa "gâu gâu" hai tiếng rồi há cái mõm, thè lưỡi ra và quẫy đuôi liên tục, rồi sau đó lại sủa lên hai tiếng.
- Về nhà thôi.
- Con Vy nói.
Chúng tôi cứ thế chăm sóc cho con Maxi ngày này qua tháng nọ.
Con chó cũng dần dần vui vẻ trở lại, nó bắt đầu chạy nhảy chơi đùa nhiều hơn, nhưng không bao giờ chạy quá xa cái tiệm sách cũ.
Nó sẽ sủa hai tiếng khi thấy chúng tôi đến và cũng làm như vậy để tiễn chúng tôi ra về.
Cách vài ngày, con Vy lại đem xà phòng tắm của con Misa theo, tôi xin bà cụ một xô nước rồi tắm cho con Maxi.
Những đứa trẻ trong xóm thấy con chó trở lại như trước thì cũng muốn chơi cùng, nhưng nó không cho đứa nào đến gần cả.
Chỉ có tôi và con Vy là có thể chạm vào người nó.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, và một tháng Ba nữa lại đến.
Sinh nhật lần thứ mười bảy của con Vy, chúng tôi đem bánh kem ra chỗ con Maxi và cùng hát chúc mừng sinh nhật.
Con Vy mang một phần bánh kem cho bà cụ nhưng bà không ăn được đồ ngọt.
Nó nói để cho cháu của bà thì bà mới chịu nhận.
Không giống như con Misa, con Maxi không thích phần kem bên ngoài mà chỉ ăn bánh bông lan bên trong.
Thấy vậy, con Vy cạo lớp kem bánh ra rồi bắt tôi ăn hết.
Tôi chợt nhớ đến một năm trước đó, khi cũng chỉ có hai đứa chúng tôi cùng một con chó trong một bữa tiệc sinh nhật.
- Vy, - Tôi nói - Có một nơi tao muốn đưa mày đến.
- Ừ, vậy thì đi.
- Nó tin tưởng tôi đến mức trả lời không chút do dự.
Sau khi thu dọn cái hộp bánh đã trống trơn và tạm biệt con Maxi, tôi đạp xe chở con Vy đi trên con đường dọc bờ biển.
Chiếc xe trôi đi một cách từ tốn, và trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ về nơi chúng tôi sắp đến.
Con Vy vòng tay ôm trước bụng tôi như mọi khi, và nó dựa đầu vào lưng tôi khiến cho những đốt xương sống như vừa được thoa một lớp kem mát lạnh.
Thời gian chầm chậm trôi theo từng vòng quay của chiếc xe đạp.
Hàng cây ven đường đung đưa những tán lá như vẫy chào hai bóng người nhỏ bé.
Chiếc bóng của chúng tôi lúc dài lúc ngắn dưới những ánh đèn vàng leo lét.
Chúng tôi mỗi lúc một đi xa khỏi trung tâm thành phố, và bóng dáng con người cũng dần thưa thớt.
Tôi muốn giữ bí mật và không biết sẽ trả lời như thế nào nếu con Vy hỏi về nơi ấy.
Nhưng nó không hỏi han gì cả, đầu vẫn dựa vào lưng tôi.
Hơi thở của nó đều đều như đang say ngủ, say sưa trong một giấc mơ diệu kỳ.
Một lúc sau, tôi ngừng đạp, thả cho chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng lại dưới chân cầu Trần Phú.
Đó là cây cầu nằm ở cuối đường Trần Phú, bắc ngang qua nơi sông Cái đổ ra biển.
- Tới rồi à? - Con Vy hỏi.
- Chưa - Tôi nói - Mày xuống đi, đi bộ thêm chút nữa mới tới.
- Sao mày không đạp lên luôn? - Nó nhìn đoạn đường dốc đi lên cây cầu rồi nhìn tôi.
- Đi bộ lên mới thích.
Nó nhìn cây cầu lần nữa, nhảy xuống xe và bước đi về phía trước, còn tôi thì dắt chiếc xe đạp theo sau.
Mùi cá tươi ướp trong hương muối biển mặn nồng thoang thoảng theo cơn gió.
Con Vy dừng lại, quay mặt về phía những con sóng và hít một hơi thật sâu, đầy khoan khoái.
Nó chưa bao giờ cảm thấy khó chịu bởi những hương vị gần gũi với cuộc sống dân dã như vậy.
Chiếc váy trắng phất phơ trong gió như một áng mây đang trôi dần về phía xa.
Đôi hài màu đỏ chạm nhẹ vào những viên gạch trên vỉa hè, lấp lánh như có những hạt bụi ánh sáng.
Tôi chậm rãi đặt bước chân mình theo dấu vết của những hạt bụi ấy.
Dường như biết được suy nghĩ của tôi, con Vy đi sát vào thành cầu, và chiếc xe đạp khiến tôi không thể tiếp tục đi theo những bước chân của nó.
Nở một nụ cười lém lỉnh nhìn tôi, con Vy bắt đầu nhảy chân sáo về phía trước.
Đến giữa cầu, nó dừng lại, chống tay vào lan can và đứng đợi tôi.
Bầu trời và biển cả bao