Sáng Chủ Nhật, ngay sau khi nhổ trại, tôi đạp xe một mạch đến nhà con Vy.
Cô Hà là người ra mở cổng và dẫn tôi vào phòng nó.
Tôi cảm giác yên tâm khi thấy nó đã khá hơn, còn nó thì cười rất vui vẻ khi thấy tôi đến.
Tôi kể cho nó nghe những chuyện đã xảy ra ở hội trại sau khi nó về nhà: Thằng Linh lớp tôi thi điền kinh bị té rách quần; một thằng bé lớp dưới thi chạy xe đạp chậm, nhưng lại phóng cái vèo về đích trước sự ngỡ ngàng của mọi người, nó vứt chiếc xe đạp ngay bên vạch đích rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, còn chủ nhân của chiếc xe đạp thì phải dắt chiếc xe ra chỗ vòi nước xịt xịt trên cái yên xe cả buổi; đám con trai lớp bên cạnh chơi trò ném bong bóng nước, nhưng lại vô tình ném trúng ông thầy Bạch Giang, làm mái tóc của ông ấy xẹp lép xuống, hậu quả là cả đám bị bắt lên phòng giám hiệu viết kiểm điểm.
Thường thì con Vy không quan tâm mấy chuyện như vậy lắm, nhưng nó lại tỏ ra hứng thú khi nghe tôi kể và cười rất tươi.
Tuy nhiên, chốc chốc nó lại nhìn sang mẹ nó, dường như không được thoải mái lắm.
Cô Hà cũng có vẻ như vậy khi thấy hai đứa chúng tôi thân mật với nhau.
Tôi suy nghĩ một chút về việc vào nhà cô, trêu ghẹo đứa con gái cưng của cô và thấy rằng như vậy cũng không được đúng đắn cho lắm.
Tôi ngồi nghiêm lại và im lặng như một pho tượng.
Bầu không khí trở nên có chút kỳ dị, tôi ở đó thêm khoảng mười phút nữa rồi xin phép ra về.
Trước khi tôi đi, con Vy dặn tôi thăm con Maxi và cho nó ăn.
- Thiên này, - Cô Hà gọi tôi khi vừa xuống đến phòng khách - Cô muốn nói chuyện với cháu một chút.
- Dạ.
- Tôi đi theo cô và ngồi xuống cái ghế sofa đầy hình hoa lá.
- Hết năm nay là hai đứa cũng lên lớp Mười Hai rồi, - Cô rót một ly nước đưa cho tôi - Sau đó là đến kỳ thi Đại Học, cháu có dự định gì chưa?
- Dạ chưa.
- Tôi đưa hai tay nhận lấy cái ly từ cô.
- Vẫn chưa à? - Cô rót nước vào một cái ly khác và khẽ nhấp môi - Có thể mấy đứa thấy còn sớm, nhưng những chuyện quan trọng thì chuẩn bị càng sớm càng tốt, còn những chuyện không quan trọng thì cô nghĩ mấy đứa nên tạm gác sang một bên.
- Dạ.
Cô nhìn tôi vài giây rồi nói tiếp:
- Cháu thấy tình hình học tập của hai đứa dạo này như thế nào?
- Dạ vẫn tốt ạ.
- Cháu nghĩ như thế nào là tốt? - Cô khẽ cười - Theo cô thì, nếu như tập trung vào việc học hơn, cô nghĩ Vy có thể đứng trong top ba hoặc đứng đầu lớp.
Tôi im lặng, xoay xoay ly nước trong tay và nhìn những vòng tròn gợn sóng trong đó.
- Còn nữa, - Cô lại nói - Cô biết hai đứa rất thân nhau, trước đây cô cũng không ngăn cấm gì chuyện đó, nhưng có vẻ như mọi thứ đang đi quá xa.
Gần đây, Vy nó coi trọng mối quan hệ với cháu còn hơn cả gia đình, như vậy là không tốt.
Cô đã từng trải qua giai đoạn của mấy đứa, cô hiểu mấy đứa có nhiều lúc muốn chứng tỏ bản thân mình, nhưng đôi khi lại lựa chọn không đúng cách để làm việc đó.
Mấy đứa vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành để hiểu rõ hết những việc mà mình đang làm.
Vậy nên, cô muốn hai đứa tạm thời bớt gặp nhau lại ở bên ngoài lớp học và dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, ít nhất là cho tới khi vào Đại Học.
Nhưng nếu hai đứa vẫn không thay đổi được cách suy nghĩ của mình, cô nghĩ hai đứa không nên gặp nhau nữa.
Bắt đầu từ ngày mai, ba con Vy sẽ chở nó đi học nên cháu không cần phải chờ.
Còn bây giờ cũng trễ rồi, chiều nay cô phải bay vào Sài Gòn nên không nói nhiều với cháu được, hi vọng cháu hiểu những gì cô nói.
- Dạ.
- Tôi khẽ gật đầu rồi ra về.
Chiếc xe đạp quay từng vòng nặng nề.
Dưới những tia nắng màu vàng nhạt của tháng Ba, mặt đường bốc lên từng làn khói xám xịt.
Tôi bước vào nhà với cõi lòng nặng trĩu, bỏ cả cơm trưa và nằm ngủ một giấc tới tận bữa tối.
Tôi mở mắt ra và cứ thế nằm trên căn gác nhỏ, nhìn tia sáng xuyên qua những cái lỗ trên mái nhà đang dần tắt đi.
Thấy tôi như vậy, mẹ tôi cũng không hỏi nhiều.
Nếu tôi không muốn nói, bà sẽ không hỏi, nếu tôi muốn ở một mình, bà sẽ để tôi ở một mình.
Có lẽ vì vậy mà tôi có thời gian để tự suy nghĩ về những thứ xung quanh mình nhiều hơn.
Ít ra thì tôi vẫn có thể gặp mặt nó trên lớp, dù khoảng thời gian ấy không nhiều nhưng có còn hơn không.
Tôi ngồi dậy, xuống dưới nhà ăn cơm, sau đó học bài rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đến trường với sự háo hức mà lâu rồi không xuất hiện.
Thời gian bên nhau có thể ít hơn, nhưng điều đó khiến tôi mong chờ được gặp con Vy nhiều hơn.
Tôi ghé qua chỗ con Maxi trước khi đến trường.
Nghe tiếng vòng quay xe đạp, nó ngóc đầu dậy nhìn tôi, sủa hai tiếng và vẫy đuôi liên hồi.
Cái tô của nó vẫn đầy và nó chưa đụng đến.
Đồ ăn vẫn còn mới, có lẽ vừa được bà cụ để ở đó.
"Xin lỗi nhé, hôm qua tao quên tới thăm mày" - Tôi nói, xoa xoa đám lông vàng trên người nó.
Tôi cho nó ăn, qua chào bà