Sinh nhật tôi, trời lại mưa như trút nước, nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau như đã hẹn.
Bên trong lớp áo mưa, con Vy mặc một chiếc váy màu lam đơn giản, chỉ để lộ ra đôi cổ chân nhỏ xinh trên đôi giày màu đỏ.
Giống như lần trước, chúng tôi lại tổ chức sinh nhật ở chỗ con Maxi, nhưng trời mưa khiến con chó hơi buồn.
Nó không ăn bánh với chúng tôi, cứ ngậm lấy cổ tay con Vy rồi kêu "ư ử" trong miệng.
- Có lẽ vì lâu ngày mới được gặp lại em nên nó mới như vậy - Con Vy nói với tôi, rồi lại vuốt ve đám lông trên đầu con chó - Ngoan nào, sau này tao sẽ không bỏ rơi mày nữa đâu.
Sau khi chia tay con Maxi, chúng tôi đạp xe qua một đoạn đường dài rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi.
Dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng, con Vy nhảy xuống xe, lấy chìa khóa tra vào ổ và nói:
- Đây là nhà chú em, cả gia đình chú vừa chuyển ra nước ngoài rồi nên giờ ngôi nhà chỉ bỏ không.
Tôi dắt xe vào khoảng sân nhỏ trước nhà trong khi con Vy đóng cổng lại.
Ngôi nhà khá rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, chỉ có điều hơi bụi một chút.
Chúng tôi dọn dẹp sơ qua phòng khách rồi trải ra hai tấm nệm lớn để ngồi.
Con Vy lấy đủ thứ đồ ăn trong tủ lạnh ra, cùng một ít bia và nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ uống một bữa ra trò.
- Nhưng mai còn phải đi học..
Một nụ hôn bất ngờ đặt lên môi ngăn tất cả mọi âm thanh lại, con Vy buông tôi ra rồi nở một nụ cười duyên dáng:
- Ngày mai của anh với hôm nay của em, cái nào quan trọng hơn?
Tôi đã say kể từ khoảnh khắc đó, trước khi chúng tôi uống những ngụm bia đầu tiên.
Con Vy bắt đầu nói về rất nhiều thứ, về cuốn truyện đầu tiên nó đọc là của một đứa bạn hồi Tiểu Học cho nó, về lần đầu tiên nó đi thuê truyện chỗ bà Hoa là khi đang học lớp Ba, sau đó là sở thích sưu tầm truyện tranh bắt đầu từ năm lớp Năm.
Nó kể về năm lớp Sáu, về cái thằng lúc nào cũng câm như hến ngồi bên cạnh, dù nó đã nhiều lần cố ý mượn đồ rồi không trả, nhưng thằng ngốc ấy vẫn không đả động gì đến chuyện đòi lại, dường như một câu nói của thằng ngốc ấy còn quý hơn cả cây bút hay cục tẩy.
Thằng ngốc mà con Vy nói chính là tôi.
Nhưng sự kỳ lạ của tôi khiến nó thấy tò mò và đi theo đến tận nhà, kết quả là cả hai gắn bó với nhau từ dạo ấy.
Rồi nó kể về những buổi tan trường, nó cố tình làm cho chiếc xe đạp bị hư và bắt tôi loay hoay dưới cái nắng để sửa cho nó.
Nó cứ tưởng tôi sẽ gắt gỏng vì chiếc xe, nhưng tôi vẫn im lặng và cố sửa cho nhanh để nó còn về nhà.
Nó đã thực sự cảm động kể từ giây phút ấy.
Nó nói về cái lần chúng tôi đã phun mưa ra khắp phòng khách nhà nó, nó chỉ muốn biết tôi có thể làm bất cứ việc gì vì nó hay không, kể cả cái trò chơi kỳ cục mà nó chợt nghĩ ra.
Nó giải thích rằng nó không phải là một đứa thích nói nhiều, chỉ vì lúc nhỏ thường phải ở nhà một mình khiến nó có chút sợ khi không gian quá tĩnh lặng.
Rồi nó nhắc về chị Nhã, rằng chị là một người chị gái tuyệt vời, biết làm bánh, nấu ăn ngon, và dường như lúc nào cũng hiểu ý nó, bởi vậy mà hai người đã thân thiết với nhau ngay từ khi gặp mặt.
Nó cảm thấy nuối tiếc vì không thể có một người chị như thế.
Nó cứ huyên thuyên từ chuyện này sang chuyện khác không ngừng nghỉ, dường như muốn kể cho tôi nghe tất cả mọi thứ về con người nó.
Sau khi uống hết lon thứ tư, tôi bắt đầu thấy hơi chóng mặt, trong khi con Vy vẫn còn khá tỉnh táo.
Nó ghé sát tai tôi và thổi nhẹ một hơi âm ấm vào đó:
- Anh muốn nhìn thấy quà sinh nhật của mình không.
- Có.
- Tôi nói.
Một nụ hôn nồng ấm nữa lại đến, rồi nó lùi về sau hai bước, nhẹ nhàng như một con mèo.
Cánh tay trắng nõn từ từ nâng lên cao, rồi vòng qua sau gáy.
Tôi nghe thấy tiếng dây khóa kéo trượt đi, và chiếc váy trôi tuột xuống dưới đôi chân nuột nà.
Toàn bộ cơ thể của con Vy hiện ra trước mắt, tôi ngồi đó ngắm nhìn tất cả mọi thứ, từ trên xuống dưới như đang bị thôi miên.
Chân nó nhón lên, bước ra khỏi vòng tròn của chiếc váy đang nằm dưới sàn nhà.
Nó tiến lại gần tôi, cúi xuống trước mặt tôi và bắt đầu gỡ từng chiếc khuy áo.
Bàn tay tôi nắm lấy chiếc cổ tay nhỏ bé đang chạm trên ngực, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đang tươi cười kề sát gương mặt mình, nhưng thỉnh thoảng lại hơi liếc xuống dưới.
Một nụ hôn mãnh liệt ập đến và hút hết sạch mọi suy nghĩ phản kháng trong tôi.
Tôi đưa tay lên ôm lấy cơ thể ấm áp ấy, vuốt ve trên làn da mịn như nhung và để mặc cho những bản năng nguyên thủy nhất của mình ồ ạt xông vào chiếm lấy tâm trí.
Bên ngoài, cơn mưa lạnh lẽo vẫn rơi, còn chúng tôi thì trần trụi hòa quyện trong hơi ấm của nhau để tìm đến cực cảm.
Sau những phút giây đắm chìm trong cảm giác thiên đường ấy, tôi nằm ôm lấy con Vy trong lòng.
Bàn tay tôi xoa nhẹ trên bầu ngực tròn trịa, phập phồng như mặt nước, và có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào.
Tôi hôn nhẹ trên bờ vai gầy