Đó là một đứa con gái mặc toàn màu trắng, váy trắng, giày trắng, cái túi nhỏ màu trắng, trên đầu nó cũng buộc cái ruy băng mỏng màu trắng.
Tôi tưởng như xung quanh nó cũng có một tấm lụa trắng mỏng manh, khiến cho những tia nắng không thể chạm vào làn da nõn nà ấy mà bị hắt ngược trở lại.
Trên người nó dường như không lấm chút bụi nào, trông chẳng khác gì một thiên thần nhỏ cả.
Nhưng kỳ lạ là nó luôn ôm lấy một con gấu bông cũ kỹ như ôm một báu vật.
Con gấu đó chẳng khác nào vừa được bới ra từ thùng rác vậy, lấm lem đầy vết bẩn, vài tảng lông bị mất đi, cái tai trái thì bị đứt và được buộc lại một cách vụng về.
Điều kỳ lạ đó khiến tôi chú ý đến con bé ấy nhiều hơn.
Nó làm tôi không còn tập trung vào những trận bóng được nữa.
Và càng nhìn, tôi càng thấy nó dễ thương.
Có lẽ nó là đứa con gái đầu tiên tôi thấy dễ thương hơn chị Nhã.
Tôi cứ thế lén nhìn gương mặt của nó trong nhiều ngày.
Nhưng một hôm, nó chợt ngoảnh mặt về phía tôi hỏi:
- Nhìn gì vậy?
Tôi giật thót như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội liếc mắt lia lịa trên những chiếc lá khế và chối ngay tức khắc:
- Có nhìn gì đâu.
- Mày có bị mù không?
- Không.
- Tôi lắc đầu.
- Mày không bị mù, mắt mở to như vậy về phía này mà còn nói không nhìn gì.
- Ờ..
ờ..
tao đang nhìn con sâu chứ bộ.
- Tôi nói, rồi giả vờ khẩy khẩy chiếc lá trước mặt.
- Đâu, đưa coi.
- Nó hơi nghiêng đầu qua một bên nói.
- Không cho mày coi đâu.
- Tôi lại bẻ một nhành cây nhỏ, khều nhẹ chiếc lá khi nãy.
Con bé giậm chân, cắn môi, phùng mang trợn mắt nhìn tôi, nhưng chẳng làm được gì.
Tôi liếc nhìn cái điệu bộ của nó với một vẻ khoái chí kỳ lạ.
Lúc nó giận dữ trông cũng rất dễ thương nữa.
Nhưng rồi nó mở cái túi nhỏ đeo bên hông ra và giơ lên trước mặt.
- Mày cho tao coi con sâu, tao cho mày ăn kẹo.
- Nó dõng dạc nói.
"Ực" - tôi nghe rõ tiếng mình nuốt nước miếng trong cổ họng.
Cái túi của nó toàn kẹo là kẹo.
Tôi chưa bao giờ được ăn nhiều kẹo đến thế.
Đừng nói một con sâu, nếu có một rổ sâu ở đây tôi cũng sẽ cho nó.
Nhưng mà xung quanh tôi chẳng có một con sâu nào cả.
Rõ ràng mấy hôm trước tôi còn thấy một con, hôm nay đã biến đâu mất tiêu.
"Chúng đi đâu hết rồi?" - Tôi tự hỏi.
- Chỉ là mấy con sâu thôi, có gì đâu mà coi.
- Tôi vừa nói vừa lật tìm trong từng chiếc lá xem có con nào còn sót lại không.
Chỉ còn vài cái kén, bọn chúng đã hóa thành bướm bay đi từ hôm nào.
- Tao..
Tao chưa thấy chúng bao giờ.
- Chưa thấy? - Tôi ngạc nhiên nhìn nó, bởi những con sâu là thứ mà ngày nào tôi cũng có thể thấy.
- Tao chỉ mới thấy chúng trên TV thôi.
- Ờ.
- Tôi bâng quơ nói, hóa ra là như vậy.
- Thế mày có cho tao xem không?
- Tiếc là không.
Nó hóa thành bướm bay đi rồi.
Thấy nó có vẻ thất vọng, tôi nói thêm:
- Nhưng chắc vài bữa nữa chúng lại tới đẻ trứng thôi, khi nào có tao bắt cho.
Mày muốn coi kén của nó không?
- Muốn.
Tôi ngắt chiếc lá có kén sâu xuống rồi thả qua hàng rào cho nó.
Một cái kén to bằng ngón tay út, có màu nâu nhạt của gỗ.
Hai ngón tay nhỏ nhắn của nó cầm chiếc lá lên, xoay qua xoay lại.
Bọn chó cũng nhún nhảy xung quanh, sủa lên inh ỏi.
Đôi mắt tròn, đen lay láy và trong veo của con bé nhìn cái kén không chớp mắt, cứ như vừa nhặt được một cục vàng vậy.
Nó lấy trong cái túi trước bụng của chiếc váy ra một tấm khăn tay mỏng màu trắng, cẩn thận gói cái kén lại như một báu vật rồi cất đi.
- Cảm ơn! - Nó nói.
Đôi mắt nó cong lại thành hình bán nguyệt, đôi môi chúm chím nở một nụ cười hồn nhiên.
Nụ cười ấy làm hiện lên cái lúm đồng tiền xinh xắn trên má, nhưng cũng lộ ra hàm răng đã lạc mất hai cái răng cửa.
Tôi cũng bị sún răng như nó nhưng chưa bao giờ cười một cách hồn nhiên như vậy, bởi hay bị mọi người trêu chọc là "đồ sún răng".
Bây giờ tôi mới biết, bị sún răng cười cũng đáng yêu chứ đâu có xấu.
Bất chợt, tôi cũng nhe hàm răng của mình ra cười với nó.
Con bé ném một viên kẹo cho tôi, bị văng trúng cành cây rồi rơi xuống dưới gốc cây khế.
Tôi tụt xuống nhặt viên kẹo rồi lại trèo lên ngồi chỗ cái chạc cây rất nhanh, xé viên kẹo ra ăn ngon lành.
- Sao mày không nói "cảm ơn"? - Nó nhìn tôi hỏi.
- Tại sao?
- Vì tao cho mày kẹo.
- Nhưng tao cho mày cái kén của con sâu rồi.
- Thì tao cũng nói cảm ơn mày rồi.
Trước giờ tôi cứ tưởng mỗi khi được người khác cho mình cái gì đó thì mới nói cảm ơn, còn lúc này thì giống một cuộc trao đổi hơn.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn "cảm ơn" con bé ấy.
- Mày không ra chơi bóng à? - Nó lại hỏi.
- Hừm, - Tôi gãi gãi cái mũi để suy nghĩ, nhưng rồi chỉ nghĩ ra được câu trả lời là:
- Tao không thích.
- Không thích mà sao ngày nào mày cũng xem bọn họ chơi bóng vậy?
- Làm gì có chuyện đó, - Tôi nói - Tao thích ngồi trên cây thế này, chẳng liên quan gì đến chuyện mấy anh đó chơi bóng cả.
- Ờ.
- Mày thích chơi đá bóng lắm à? - Tôi hỏi nó.
- Không, tao là con gái mà.
- Con gái thì không chơi đá bóng được à?
- Tao không biết, nhưng tao thấy chỉ có bọn con trai mới chơi trò đó.
Mà dù sao thì tao cũng không thích.
- Thế sao ngày nào mày cũng xem bọn họ chơi bóng vậy? - Tôi dùng lại câu hỏi của nó khi nãy.
- Không biết nữa, tại tao thấy ngày nào mày cũng xem nên tò mò thôi.
- Nó suy nghĩ một lúc rồi nói - Mày là một đứa kỳ lạ, ngày nào cũng ngồi trên cây cả buổi chiều.
Mày thích ở trên đó lắm à?
- Ừ, chứ trong nhà chán lắm, chẳng có ai chơi với tao.
Mày ăn khế không? - Tôi nói rồi hái một trái khế chìa về phía nó - Ngon lắm.
- Ăn.
- nó gật đầu.
Tôi ném trái khế qua hàng rào nhưng nó toàn bắt trượt, nó định nhặt lên ăn nhưng tôi bảo: "Bỏ đi, còn nhiều lắm.
Mày lấy cái váy mà hứng".
Cuối cùng thì nó cũng hứng được trái khế.
Nó đưa trái khế lên miệng cắn một miếng, nhưng sau đó ném trái khế đi làm tôi tiếc đứt ruột.
- Khế chua lè mà mày kêu ngon.
- Nó nhăn mặt nói.
- Chua chua vậy mới ngon, mày chẳng biết thưởng thức gì cả.
- Tôi nói, rồi cũng hái một trái khế bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Chua thật.
Lúc đó, tôi không hề