Biết là đã đánh trúng lòng kiêu hãnh của Lam Uyên, Vĩnh Kỳ vuốt ngay :
- Nhưng tôi đâu có tin cô ta. Tôi tin vào bản thân mình, do đó tôi mới đến đây nói chuyện với em bằng ngôn ngữ của dân tộc em.
Nhớ tới những lời hạ cấp Vĩnh Kỳ mắng mình hôm qua, Lam Uyên hoang mang. Lão mập nầy cần gì ở cô, mà mới hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ thế nầy ? Lão vừa hăm dọa vừa xoa dịu để làm gì nhỉ ?
Vẻ băn khoăn của Uyên không thoát khỏi cặp mắt tuy bé nhưng rất lõi đời của Vĩnh Kỳ. Chẳng đợi cô phải nghĩ ngợi lâu, ông ta đề nghị :
- Chúng ta vào nhà hàng Bách Hỷ dùng bữa và bàn việc …. hợp tác làm ăn. Ở đó có nhiều món Triều Châu đặc sắc lắm.
Lam Uyên nghiêm mặt :
- Có lẽ ông đã hiểu lầm tôi rồi.
Vĩnh Kỳ mỉm cười :
- Em hiểu lầm tôi thì đúng hơn.
- Nếu muốn không hiểu lầm nhau, thì cứ bàn việc gì đó ở đây, ngay trung tâm dịch vụ du lịch Hoa Lan của ông, tôi thấy là tiện nhất.
Vĩnh Kỳ cười thành tiếng. Lần đầu tiên Lam Uyên nghe ông ta cười. Tiếng cười ấy làm cô khó chịu. Uyên với tay lấy xấp hồ sơ trên bàn lật ra chăm chú đọc. Cô xem như Vĩnh Kỳ không có trong phòng. Thái độ ấy chẳng làm ông ta tự ái, ngược lại Vĩnh Kỳ còn hỏi.
- Em biết những hồ sơ nầy xin xuất cảnh với lý do gì không ?
- Dì Mai nói họ xin đi hợp tác lao động.
- Và em không tin điều đó ?
Lam Uyên im lặng nhìn Vĩnh Kỳ. Lão ta đúng là một con cáo già quỷ quyệt.
Vuốt góc tờ giấy ra cho thẳng, cô chậm rãi trả lời :
- Tôi tin vào lời ông sắp nói.
- Thật ra đây là những hồ sơ xuất cảnh du lịch về quê chồng ở Đài Loan.
- Tôi biết chuyện nầy, vì bạn tôi có người đã nhờ trung tâm mai mối ột tấm chồng. Bản thân chị ấy lại giới thiệu cho trung tâm nhiều người khác để nhận hoa hồng.
Vĩnh Kỳ nhíu mầy :
- Ai vậy kìa ?
- Hứa Mai Phương. Hồ sơ của chị ấy còn nằm trong đây nè.
Vỗ tay lên trán, Vĩnh Kỳ kêu lên :
- À ! Tôi nhớ rồi ! Cô ta giới thiệu cho tôi tám cô gái gốc Hoa và đã nhận tiền hoa hồng sòng phẳng. Các cô ấy đều trẻ, khỏe đẹp, nhưng trình độ văn hóa hơi thấp. Nếu được các cô gái Việt Nam, có học hành thì tốt biết mấy. Chậc ! Người ta thích làm quen với gái Việt Nam lắm.
Thấy Vĩnh Kỳ chép miệng than, Lam Uyên có cảm giác lão tiếc rẻ vì mua không được món hàng vừa ý. Nhớ tới lời Quang, lão mập đang muốn tìm loại hàng cao cấp hơn Mai Phương đã giới thiệu cho lão.
Giọng Vĩnh Kỳ bỗng ân cần thân thiết :
- Lam Uyên tốt nghiệp Đại học rồi phải không ? Em học đại học nào vậy ? Chắc em giao thiệp rộng và có nhiều bạn lắm ?
Lam Uyên khoanh tay trên bàn đầy cảnh giác :
- Rất tiếc, tôi thi rớt đại học nên không giao thiệp rộng, và cũng không có nhiều bạn bè như ông tưởng.
- Nhưng vẫn còn bạn hồi Trung học chớ ! Phương Tây có câu “tình bạn là tình yêu không có cánh” Tôi tin chắc người như Lam Uyên chẳng khi nào lại để “Tình yêu đã vỗ cánh rồi”…
Nghe Vĩnh Kỳ ngân nga hát một câu trong bài “Lệ Đá” với giọng rất chuẩn, Lam Uyên buột miệng :
- Ông tài thật, hát được cả nhạc Việt.
- Ôi chao ! Chuyện thường mà ! Xưa kia tôi ở Chợ Lớn và từng học Đại Học Văn Khoa. Thời đó sinh viên chúng tôi mê nghe Lệ Thu hát Lệ Đá lắm.
Lam Uyên mai mỉa :
- Tôi biết ! Dì Kim Anh, bạn học ngày xưa vừa được ông … chấp cánh cho bay có nói với tôi điều nầy.
- Tức quá ! Phải chi Kim Anh có sức khỏe, tôi đã giữ chị ấy lại cho có bạn bè rồi. Nhưng Cẩm Lìn, con gái chỉ làm việc tốt lắm. Bọn trẻ như em bây giờ nhanh nhạy và thực tế hơn chúng tôi trước đây nhiều. Bởi vậy Cẩm Lìn là cánh tay đắc lực cho Trung Tâm. Tôi mong em cũng vậy, vì em trẻ, lại thông minh, hiểu biết. Tuy vào đây làm việc dưới quyền của Kiều Mai, nhưng tôi biết bao giờ em cũng muốn chứng tỏ mình là người độc lập và tự chủ. Em không muốn bị phụ thuộc vào cô ta, nhất là phụ thuộc về kinh tế.
Thấy Lam Uyên im lặng, Vĩnh Kỳ cười thật đểu :
- Sao ? Tôi nói đúng không ?
- ….
Vỗ vỗ vào bàn tay để trên bàn của Uyên, ông ta nói thật khẽ :
- Làm việc với tôi, tôi sẽ giúp để em hoàn toàn độc lập về mặt kinh tế. Nếu được, em sẽ là phó giám đốc, chớ không phải là Kiều Mai.
Lam Uyên ngập ngừng :
- Nhưng tôi sẽ làm gì ? Ngoài bằng trung cấp vi tính, tôi không có chuyên môn nào cả.
- Công việc thì nhiều lắm, có những việc không cần chuyên môn mà cần khả năng bản thân. Tôi cần khả năng của em.
Lam Uyên nôn nóng :
- Xin ông cứ đi thẳng vào vấn đề.
Ngô Vĩnh Kỳ lại cười, lão ta ung dung rút trong túi ra một hộp xì gà và bóc vỏ một điếu châm hút, Vĩnh Kỳ thong thả nhả khói. Mặc cho Lam Uyên nhăn mặt ho, Vĩnh Kỳ trầm ngâm với điếu thuốc.
- Hồi còn đi học tôi mê Tuyển Tập Thi Nhân tiền chiến lắm, và trong đó em biết tôi mê nhất nhà thơ nào không ?
Lam Uyên lơ đãng lắc đầu, Vĩnh Kỳ nói tiếp :
- Tôi mê nhất Hồ Dzếnh với bài “Chiều” hai câu kết của bài thơ thật tuyệt.
“Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây”
Ông ta người Minh Hương, nhưng tâm hồn hết sức Việt Nam. Một người Việt gốc Hoa độc nhất vô nhị.
Lam Uyên không hiểu vì sao Vĩnh Kỳ lại nói chuyện …. văn chương với cô. Chuyện nầy có dính dấp gì với chuyện làm ăn cô đang nóng lòng muốn biết đây. Hay là lão nghĩ lão cũng là một người có tâm hồn hết sức Việt Nam ?
Vĩnh Kỳ gạt tàn thuốc, rồi nhìn cô :
- Khách của trung tâm hơn chín mươi phần trăm là giới trí thức ở Đài Loan, họ tới đây không chỉ để tham quan du lịch mà còn muốn giao lưu kết bạn với người Việt Nam. Họ đề nghị tôi tổ chức những câu lạc bộ làm quen để … trao đổi văn hóa, tìm hiểu về phong tục, tập quán và con người Việt Nam cụ thể. Em sẽ giúp tôi tổ chức những câu lạc bộ nầy, để đáp ứng yêu cầu của khách du lịch.
Lam Uyên từ chối ngay :
- Tôi không đủ khả năng để tổ chức một câu lạc bộ yêu cầu cao như vậy.
Mắt Vĩnh Kỳ lim dim sau làn khói :
- Tôi sẽ lo hoàn toàn phần nội dung và cả phần hình thức, em chỉ lo khâu nhân sự. Mỗi lần tổ chức câu lạc bộ, em sẽ mời dùm tôi độ chừng hai ba chục người có ăn học, biết ngoại ngữ càng tốt.
Lam Uyên ngắt lời :
- Những người nầy, là nam hay nữ, tuổi tác độ bao nhiêu ?
Vĩnh Kỳ hấp háy đôi mắt :
- Nam phụ lão ấu có đủ cả, nhưng nếu em là du khách, em sẽ thích tiếp xúc với thành phần nào ? Ông già hay bà lão ?
- Tôi chưa bao giờ là du khách cả, thưa ông.
- Tôi đùa thôi. Sao em lại tự ái nhỉ ? Tóm lại câu lạc bộ của chúng ta có đủ thành phần, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm tìm cho tôi các cô gái đẹp có học thức để chuyện trò với khách du lịch.
- Tôi biết tìm đâu ra chớ ?
Giọng Vĩnh Kỳ ngọt ngào :
- Dễ mà ! Em trẻ thế nầy chẳng lẽ không có bạn bè, bà con. Các cô gái bây giờ thích làm quen với người nước ngoài để tìm hiểu lắm ! Đó cũng là dịp … thực hành vốn ngoại ngữ có được. Rồi tàn cuộc vui, đường ai nấy đi. Du khách về nước nhưng vẫn giữ được ấn tượng đẹp.
Lam Uyên nhìn Vĩnh Kỳ cười nhạt :
- Tôi có nghe kể về một trung tâm du lịch đã bị đóng cửa vì làm “dịch vụ mai mối hôn nhân với người nước ngoài” Tôi chưa từng tuyên thệ giữ bí mật của công ty. Ông không sợ tôi nói chuyện nầy ra sao ?
Vứt mẩu xì gà xuống sàn rồi lấy gót giầy nghiến lên, Vĩnh Kỳ bình thản trả lời :
- Tôi nghĩ em không ngốc đến mức như vậy.
- Thế sao trước đây mọi người trong công ty giấu tôi sự thật nầy ?
Vĩnh Kỳ cười đểu giả :
- Em hỏi câu buồn cười thật. Trước nay công ty chuyên làm những việc gì ? Cha và dì em là người trong cuộc, chẳng lẽ em không biết hay sao mà cho rằng người ta giấu mình ?
Nghe Vĩnh Kỳ nhắc đến cha, Lam Uyên sững sờ, cô nghiêm mặt lại :
- Ba tôi không dính dấp gì vào việc làm của ông và dì Mai hết.
- Cô em nhầm lẫn rồi. Giám đốc trung tâm nầy là ông Trí chớ đâu phải là tôi. Tôi chỉ bảo trợ vốn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ba và dì ghẻ cô chịu trách nhiệm trước pháp luật. Còn tôi ấy hả ? Tôi chỉ là khách du lịch thôi ! Vui thì đậu, buồn thì bay. Chẳng bị ràng buộc bởi ai cả.
- Ông nói dối. Ba tôi không liên quan đến dịch vụ mua vợ, gả chồng nầy. Tôi sẽ nói ọi người biết chuyện phi pháp của ông.
Mặt Vĩnh Kỳ bỗng đanh lại. Lam Uyên hơi hoảng khi lão đập mạnh tay lên bàn :
- Đủ rồi đồ ngu ! Tôi cho em biết dịch vụ công ty đang làm là hợp pháp. Nếu không, làm sao lo thủ tục xuất cảnh được. Với lại đúng ra mai mối cho nhiều người nên chuyện chồng vợ là việc tốt, tôi có o ép ai đâu nào ? Tự họ tìm đến nhờ vả …. chúng ta đấy chứ ! Càng ngày người phụ nữ càng văn minh, tiến bộ hơn. Họ muốn có chồng xa, muốn được đi đó, đi đây chớ đâu chịu ru rú trong nhà như các cụ hồi trước. Tôi muốn giúp họ làm điều đó.
Vĩnh Kỳ cao giọng :
- Lấy chồng lạ được một số tiền lớn để báo hiếu cha mẹ, rồi lại theo chồng xuất cảnh, sung sướng cả một đời, nói thật tu ba năm cũng chưa chắc có cái phước đó. Em cứ tới thăm Hứa Mai Phương xem cô ta nghĩ thế nào về chuyện nầy, mà giới thiệu cho trung tâm nhiều người vậy. Việc công ty đang làm là việc phước đức cho các cô gái muốn tìm một tấm chồng xứng đáng.
Đang thao thao bất tuyệt, Vĩnh Kỳ nhíu mầy cụt hứng khi có tiếng gõ cửa. Lão ta đứng dậy hất hàm :
- Suy nghĩ cho kỹ đề nghị của tôi đi. Đừng dại dột làm khác ba và dì mình.
Dứt lời Ngô Vĩnh Kỳ bước ra, đóng sầm cửa lại, Lam Uyên hậm hực đi tới đi lui trong phòng. Lão mập nầy hăm dọa và ép cô làm theo ý lão. Lão ngọt ngào đó, cộc cằn thô lỗ đó. Đã lộ mặt thật ra rồi hẳn lão phải đạt được mục đích của mình chứ.
Lam Uyên dằn gót chân lên sàn nhà. Cô không biết mình phải làm sao. Việc làm của công ty nầy có hợp pháp không ? Rõ ràng người Việt Nam có quyền kết hôn với người nước ngoài kia mà.
Lam Uyên lật lật xấp hồ sơ lên xem rồi thở dài. Có lẽ cô nên tìm Mai Phương hỏi thử việc nầy. Rồi về nhà, cô phải hỏi ba mình cho ra xem chuyện làm ăn của trung tâm Hoa Lan hư thật thế nào.
o 0 o
- Chị Phương !
Đang xí xô xí xào rất lớn tiếng với Cẩm Lìn, nghe gọi tên mình, Mai Phương quay lại, giọng ngạc nhiên :
- Em đi đâu vậy Lam Uyên ?
- Em làm ở đây mà.
- Làm ở đây à ? Sao chị không gặp em lần nào hết vậy ?
Lam Uyên bật cười :
- Em không biết nói tiếng … Tàu nên đâu ra phòng tiếp khách nầy làm gì. May thật, em tính tìm chị …
Nhướng mầy lên, Mai Phương hỏi cộc lốc :
- Chi vậy ?
- Thì nghe anh Quang nói “Chị Phương nỡ vội lấy chồng … Đài Loan” em đến chúc mừng, không được sao ?
Nghe nhắc tới Quang, mặt Mai Phương nhíu lại, cô dịu giọng :