Số tiền Ngân đi Nhật kiếm được đều đưa hết cho bố, anh Việt đi làm bao nhiêu năm cũng có một khoản tiền tiết kiệm. Ông Hưng đi xem bói, thầy bói bảo tuổi ông năm nay đẹp, xây nhà thì quá tuyệt vời. Lúc ra về thầy cho tờ giấy ghi ngày giờ hoàng đạo, về đến nhà một cái ông đã thuê thợ đến làm luôn, hôm nay họ đã bắt đầu đập nhà cũ đi rồi.
Ông dựng một cái lều bằng bạt tạm bợ trong sân của ngôi nhà cũ, mục đích chủ yếu là trông coi vật liệu và cốt pha để tránh bị người ta trộm mất. Cũng không thể để các con ở trong cái lều mình vừa làm được, ông sang nhà bà Lý hàng xóm xin cho các con ở tạm bên đấy, đến khi nào nhà được xây xong thì lại về.
Nhà bà Lý ở trong con ngõ cạnh nhà ông, chồng bà mất từ lâu rồi, được hai cô con gái thì đều đi lấy chồng xa. Nghe ông Hưng sang nói chuyện, bà đồng ý ngay, ba đứa con nhà ông Hưng thì bà quý lắm, đứa nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, gặp bà thì mau mồm mau miệng chào to, được mấy đứa nó mà sang ở cùng thì vui cửa vui nhà phải biết.
Nơi đầu tiên ông Hưng nghĩ đến cho các con ở là để các con xuống nhà ông bà nội, nhưng lại nghĩ đến việc nhà ông bà thì trật trội, lại còn sinh hoạt chung với vợ chồng nhà chú Thuận thì cũng hơi bất tiện. Nhưng lí do sâu xa hơn cả để ông thôi ý định đó là vì ông nội, sợ nếu mấy đứa con của mình ở đấy, làm gì hay lỡ nói gì không phải để ông nội ghét rồi ông cạch mặt cả đời.
Thế xong rồi ông lại nghĩ hay để mấy đứa sang nhà ông Cường vì ông bạn thân mời mọc nhiệt tình quá. Nhưng rồi ông lại nghĩ, có hai thằng con nhà ông Cường sống ở đấy thì cũng hơi bất tiện cho hai cô con gái của mình. Suy đi tính lại, có mỗi nhà bà Lý là được nhất thôi, mỗi tội mảnh đất nhà bà Lý nghịch quá. Đêm đầu tiên ngủ ở đấy, cô con gái út đã về kể với ông thế này.
- Bố ơi, tự nhiên sáng nay ngủ dậy bác Lý hỏi đêm qua con ngủ có thấy con chuột nào nhảy xếch trên đầu hay không.
Hai bố con khi đó đang dọn dẹp cái sân tùm lum gạch vụn thì Linh kể với ông chuyện này, ông suy nghĩ một lát rồi tủm tỉm cười trả lời:
- Nhà bà Lý lắm chuột thế à con?
- Làm gì có con chuột nào đâu bố, bà ý vừa hỏi vừa cười, chắc chắn là có ẩn ý gì sau câu nói đấy, bố nghe có cảm thấy gì không?
- Bố có thấy gì lạ đâu.
- Rõ ràng có chút kì quái mà.
Linh dừng tay, suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp:
- Mà nhà bà ý xây kì lắm luôn ý, con với chị Ngân ngủ ở giường của cô Bống, mà cái giường của cô ý kê giữa cái gầm cầu thang luôn, nếu tắt điện đi nhìn lên trần thì thấy một lỗ đen ngòm, nhìn thấy cả mái nhà, sợ ơi là sợ.
Linh vừa nói xong tự nhiên rùng mình một cái, chẳng biết đây là cô suy diễn hay là sự thật mà mỗi khi bước chân vào nhà bà Lý đều cảm thấy lạnh lẽo.
Dù sợ thì sợ thật nhưng ở cùng bà Lý rất vui, bà hay kể chuyện chiến tranh ngày xưa cho cô nghe, cảm giác gần gũi giống như cháu được nghe bà mình kể chuyện vậy.
Cách Trung Thu khoảng một tuần, vợ chồng cô Bống về chơi, có mặt cả bà Lý ở đấy, Linh đem chuyện này kể cho cô Bống nghe thì cô Bống và bà Lý cứ tủm tỉm cười.
- Chuột nào nhảy xếch, ý của bà Lý là mày ngủ có thấy cái gì không?
- Cái gì là cái gì?
Linh cau mày hỏi lại, Ngân vừa gọt xoài bên cạnh vừa lắc đầu :
- Nói thế mà cũng không hiểu à? Ý là có thấy ma không?
- Á, khiếp, ma á?
Bà Lý gật đầu rồi giải thích thế này, trong cả cái xóm này thì chỉ có mảnh đất nhà Linh là lành nhất. Còn mảnh đấy của bà trước kia là nơi chôn xác chết trẻ con, những đứa bé yểu mệnh chết non. Cô Bống yếu bóng vía, đêm ngủ hay bị bóng đè, nhưng từ khi cô đi lấy chồng thì hết. Sợ kể chuyện này ra Ngân với Linh sẽ sợ nên bà giấu không dám kể, chỉ hỏi thăm thế thôi, may mắn là cả hai chị em đều cao bóng vía.
- Sao bà không nói sớm để cháu chuẩn bị tinh thần, làm cháu sợ chết khiếp mấy hôm.
- Bà lo mày sợ không dám ngủ nữa mà đòi về thì bà ở một mình buồn lắm.
- Cháu sợ mấy hôm đầu thôi, giờ ngủ quen rồi chẳng thấy gì.
- Ừ thế thì đừng đòi về nhé.
Chiều hôm đấy, sau khi đợi anh Việt về thì ông Hưng, anh Việt cùng con rể bà Lý kê lại cái giường ra một hướng khác, gọi là thay đổi phong thủy. Từ đấy chuyện này coi như rơi vào dĩ vãng, Ngân và Linh yên tâm ngủ, còn bà Lý có thêm hai cô cháu gái để ngày ngày trò chuyện cho đỡ buồn.
Từ ngày Linh sang nhà bà Lý ở cũng ít gặp Vũ hơn, chỉ khi nào đi học thì hai người mới có thời gian nói chuyện với nhau. Cả hai chơi với nhau từ khi còn bé tí, sáng nào Vũ cũng sang nhà Linh thật sớm để khua cô dậy. Linh có thói quen xấu đó là dậy từ 4 giờ sáng, chạy thể dục từ đầu làng đến cuối làng rồi lại về nhà ngủ tiếp đến sát giờ học mới bắt đầu đi đánh răng rửa mặt.
- Khiếp, lớn tướng rồi vẫn ngủ chảy dãi ra được.
Hôm nay là thứ hai, sợ Linh ngủ quên sẽ bị phạt đứng trước cờ nên Vũ phải sang nhà bà Lý từ sớm để gọi cô dậy. Hiện tại thì cậu đang đứng ở sân cạnh cái giếng nước, Linh bấy giờ mới dậy, đang gập chăn gặp màn rồi mắt nhắm mắt mở đi ra lấy bàn chải đánh răng.
- Tao còn ngủ ngáy ý, chảy dãi đã là cái gì.
- Ô thế à, đang định rủ mày sang nhà tao ở mà mày có tật ngủ ngáy thì thôi.
Vũ cười cười, lôi cái bánh bao