Trong văn phòng chỉ còn lại Ngân và Khoa, cả hai đang nghỉ ngơi để chuẩn bị dạy bổ túc cho một số học sinh yếu trong trung tâm, hôm nay là lịch của hai người. Khoa cứ liên tục ôm đầu, trông anh vô cùng mệt mỏi, Ngân thấy kì lạ liền cúi đầu nhìn khuôn mặt của anh.
- Sắc mặt anh xấu quá, có phải bị sao rồi không?
Khoa mệt mỏi đến mức không trả lời lại được, sau đó anh ngất lịm đi, cô vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tìm thầy quản sinh, xe taxi nhanh chóng tới đưa Khoa vào bệnh viện.
Anh không có người quen ở cái đất này, cô cũng không đành lòng bỏ anh lại bệnh viện một mình nên bất đắc dĩ ở lại trông anh, ngoài trời đã tối đen như mực. Cô ngồi chơi game online, thấy tiếng động nhỏ từ giường bệnh của Khoa phát ra, cô tắt điện thoại đi tới.
- Anh tỉnh rồi.
- Tôi bị sao vậy?
- Bác sĩ bảo anh bị suy nhược cơ thể, nghỉ ngơi đêm nay, tới sáng mai là có thể xuất viện được rồi.
Khoa gật đầu, anh nói lời cảm ơn, sau đó cả hai rơi vào im lặng, Ngân à lên một tiếng rồi lôi từ trong tủ ra hộp cháo mua đã lâu, nhiệt độ chỉ còn âm ấm.
- Ăn tạm nhé, được không? Tại sợ anh tỉnh lại đói bụng nên tôi đi mua về, thế mà đợi mãi đến tận bây giờ anh mới tỉnh, nó cũng không còn nóng nữa.
Anh cứ im lặng nhìn cô, đã rất lâu rồi mới thấy cô dịu dàng với mình như thế này. Thấy Khoa cứ nhìn mình chằm chằm, Ngân lại nghĩ có lẽ anh chê cháo nguội rồi nên không muốn ăn, cô vội vàng đóng hộp lại định bỏ vào lại trong ngăn tủ.
- Sợ lạnh bụng à, hay để tôi đi mua hộp khác, cái này tôi ăn cũng được, không sao.
- Đâu, tôi không chê mà, đồ em mua cho tôi tại sao tôi lại chê được cơ chứ.
Khoa vội vàng cầm lấy cốc cháo trên tay Ngân trước khi cô định cho nó về chỗ cũ, nhưng chẳng may lại cầm phải tay cô. Cái chạm tay đột ngột của anh khiến cô giật mình vội vàng rụt tay lại, lại là bầu không khí ngượng nghịu đó ập tới.
Nhìn cốc cháo trên bàn, Ngân cười tủm tỉm nói với Khoa.
- Anh không biết thì thôi chứ mấy ngày hôm nay tôi đều đi mua cháo cho người bệnh đấy.
Khoa ngạc nhiên, chiếc thìa trên tay hơi dừng lại.
- Ai thế?
- My này, cô em cùng phòng, rồi cả anh nữa.
- Ở nhà trọ không có vấn đề gì chứ?
- Cũng không có gì, mọi người khá tốt.
Đợi anh ăn cháo xong, Ngân thu dọn cốc đựng cháo bỏ vào thùng rác, cô lại lôi trong tủ ra một túi cam rồi ngồi gọt vỏ.
- Ăn cam rất tốt, nên ăn nhiều một chút.
Vì không có đĩa nên Ngân đưa hẳn quả cam vừa gọt vỏ cho Khoa, sau đó cô lại bóc thêm một quả nữa, chỉ cần ngửi mùi cam mà tự nhiên lại thấy tỉnh táo cả người.
- Lúc trước mới sang Nhật tôi không hợp thời tiết, lại thêm ăn uống không khoa học nên mặt nổi nhiều mụn lắm, sau đó thì bỏ ra không biết bao nhiêu tiền mua cam ăn mấy đỡ mụn đấy.
Sau khi về nhà tắm giặt sạch sẽ, Ngân lại tới bệnh viện trông Khoa, cô ngồi lảm nhảm cả buổi tối, Khoa thích nhất là ngồi nghe cô nói chuyện trên trời dưới đất thế này.
Nói chán chê, tự nhiên muốn ra nhà vệ sinh nhưng lại sợ ma, không thể nhịn được nữa, cô cười méo mó nhìn anh.
- Tôi muốn ra nhà vệ sinh.
Khoa gật đầu, mặt tỉnh bơ:
- Ừ, thì đi đi, em báo cáo với tôi làm gì?
- Nhưng mà...
Thấy biểu cảm của Ngân, anh phá lên cười rồi à lên một tiếng:
- Sợ ma chứ gì?
Khoa đưa Ngân về phía nhà vệ sinh ở cuối dãy, qua phòng bệnh nào cũng thấy người ngồi nói chuyện rôm rả, vừa đi anh vừa tủm tỉm cười.
- Không biết là em đến đây trông tôi hay là tôi trông em nữa.
Ngân liếc xéo anh:
- Không có tôi đưa tới bệnh viện thì giờ này anh đang ngắm gà khỏa thân rồi.
- Phải phải, đều là em tốt với tôi nhất.
Đến khu vệ sinh, Khoa đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh nam đợi, nhà vệ sinh nữ ngay bên cạnh, trước khi vào cô không quên dặn dò anh.
- Nhớ đứng yên ở đây, tôi ra mà không thấy anh là tôi ngất ra đây đấy.
- Rồi rồi, cứ vào đi.
Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, Ngân đứng trước bồn rửa mặt nói vọng ra ngoài.
- Còn đó không?
Rất nhanh chóng đã có tiếng anh trả lời lại, cô yên tâm rửa mặt rồi mở cửa ra ngoài.
- Mà anh có chuyện gì à, tại sao lại bị suy nhược cơ thể?
Ngân tựa lưng vào thành cửa sổ nhìn anh.
- Muốn ra ngoài kia cho thoải mái không?
Khoa nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngân nhìn theo hướng anh vừa nhìn, trăng hôm nay cũng không tệ.
- Bố tôi vẫn giấu diếm uống rượu, giờ đang nằm trong bệnh viện, tiền không có mẹ tôi phải đi vay lãi chữa bệnh cho ông ấy. Nhà chẳng còn ai ngoài tôi kiếm ra tiền, tiền dạy ở trường cũng không đủ trang trải cho ba người, tôi đành phải nhận thêm việc làm ở nhà, dịch sách rồi làm gia sư cho người ta.
Khoa vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn ánh trăng sáng trên đầu.
- Giờ bệnh của bố anh thế nào?
- Càng ngày càng tệ.
Hai người cùng ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao, anh chợt nhớ về khoảng thời gian còn học tiếng ở trung tâm, ngày đó cả hai chưa ai đỗ đơn hàng, tối nào cũng thấy cô xuống lớp sớm, đứng ở ban công nhìn lên bầu trời.
Buổi tối đầu tiên anh nhập học, định ra ban công dùng trộm điện thoại gọi cho cô người yêu cũ, kết quả là vừa ra thì thấy cô đứng đấy, anh bỏ lại điện thoại vào trong túi quần, cũng đứng tựa người vào lan can cùng ngắm bầu trời đầy sao với cô, không ai nói với ai một tiếng nào, đó cũng chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
- Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Ngân mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi anh.
- Nhớ chứ.
- Tôi nhớ hôm đấy trông anh có vẻ không vui.
Khoa nghịch cái điện thoại trong tay, mỗi lời nói của anh giống như đang nhắc lại một câu chuyện cũ không đáng nhắc đến.
- Phải, hôm đó tôi biết mình bị cắm sừng, bạn gái đã quen người khác trong thời gian yêu tôi.
- Chia tay rồi anh vẫn còn tình cảm với cô ấy đúng không?
Không đợi Khoa gật đầu, cô lại nói thêm.
- Vẫn còn tình cảm với cô ấy, cớ sao lại đối xử tốt với tôi?
Anh ngoảnh đầu nhìn người con gái bên cạnh, cô của trước đây so với cô của bây giờ khác nhiều lắm, cô xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, giỏi giang hơn và cũng xa cách hơn rất nhiều.
- Tại vì đôi mắt của em rất giống cô ấy.
Tối nay, anh sẽ thật lòng trả lời tất cả câu hỏi của cô. Ngân nghe xong câu trả lời của anh, cô không hề tỏ ra bất kì một thái độ nào khác ngoài thất vọng về anh.
- Thế mà năm đó tôi cứ tưởng anh cũng thích tôi, làm tôi mất bao nhiêu nước mắt.
- Xin lỗi, là tôi lợi dụng em, biết em thích tôi nên tôi cố tình tiếp cận em, để rồi khiến em phải khóc vì tôi nhiều đến vậy.
- Không cần phải xin lỗi, là do tôi nhạy cảm quá, người ta mới đối xử tốt với mình một chút liền xiêu lòng trước người ta.
Cả hai lại rơi vào im lặng, nhưng cô không còn thấy khó chịu nữa, vì ít ra những câu hỏi trong lòng mình cuối cùng cũng được giải đáp, phải rất lâu sau, anh mới hỏi:
- Em còn thích tôi không?
- Không còn thích nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh trả lời, đôi mắt của cô sao lạnh lẽo thế, anh như người ở trên cao rơi xuống vực thẳm, anh còn cảm nhận được trái tim mình vì câu trả lời của cô mà tan vỡ thành trăm mảnh. Anh ôm đầu, có lẽ anh đã bỏ lỡ cô mất rồi.
- Đừng hi vọng nữa, chúng ta chắc chắn không có kết quả đâu. Anh cũng không cần phải tự trách mình vì năm đó đã lừa dối tôi, tôi cũng không còn trách anh nữa. Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, có được không?
Đôi mắt của cô lại trong veo, tia cự tuyệt lạnh lẽo khi nãy không còn nữa, giờ trong mắt cô chỉ có trăm ngàn sự dịu dàng, chân thành nhìn anh, anh miễn cưỡng gật đầu. Thực ra cô không hề