Ta bị hai tỷ muội họ "mời" vào một phương đình nhỏ xíu, chật chội gần đó.
Quách Thanh Phi chạy tới cái guồng quay kéo nước ra chậu rửa mặt sạch sẽ, Thanh Phương thì cho người mang trà sâm tới.
Chỉ một thoáng, ta còn nghĩ mình là bạn thân của hai người họ đến chơi nhà vậy, mọi thứ thật tự nhiên như đã quen thuộc từ lâu.
"Phiền phức hết chỗ nói!".
Ta nhăn mặt, cắn răng chịu đựng.
Thanh Phi đưa một con cá nướng cho ta, Cẩn Y liền giơ hai tay nhận để bỏ bớt mấy mảng da cá cháy, ta nhìn Cẩn Y mà tức chết đi được, không hiểu sao nàng lại nhận con cá này làm gì, ai mà dám ăn.
"Ta không ăn đâu!".
Ta đau đớn trong lòng tự nhủ lấy.
Không ngờ Thanh Phi lại ra vẻ "tinh ý", lựa thêm một con khác không bị cháy chút nào đưa trước mặt, ta cố ý quay mặt tránh né hướng nào, nàng ta lại đi theo hướng đấy, làm ta đành miễn cưỡng phải cầm lấy con cá.
"Trời ạ!!!"
Cẩn Y cầm con kia nhìn ta, ta gật đầu cho phép nàng cùng ăn, nhưng trong lòng muốn có người ăn hộ ta càng tốt.
Ban đầu ta không dám ăn chút nào, nhưng dưới ánh nhìn đầy mong chờ của hai tỷ muội bọn họ, vì công vụ của phụ thân, ta cuối cùng cũng mím môi cắn một miếng nhỏ xíu cho có lệ.
"Khó mà tin được!".
Ta còn không ngờ mình sẽ nói như thế mà.
Thịt cá quả thật thơm, và ngọt, không hề quá mặn dù có muối, thịt cũng chắc nữa, ta có vẻ nghi ngờ đây có phải là cá tươi mua tại nhà thuyền hay không thì chợt nhớ ra Thanh Phi từng nói là do nàng ta tự nuôi.
"Lưu tỷ tỷ, ngon đúng không?"
"Ừm...!".
Ta gật đầu.
"Tỷ tỷ thấy chưa, muội đã nói muội nuôi rất khéo mà!"
Thanh Phương gật gù ra vẻ tán thưởng, tay rót trà sâm ra cốc, mặc kệ tiểu muội vừa luyên thuyên vừa ăn uống, xem như đã quá quen rồi.
"Phải rồi, Lưu tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ cứu mạng muội nhé!".
Thanh Phi thành thật hướng về ta nói cảm ơn.
"Giải...!cứu???".
Ta trố mắt ngạc nhiên tới độ giật thót run cả người.
Thanh Phi cầm tách trà uống cạn một hơi, chu môi gật gật nhờ Thanh Phương rót thêm một tách nữa.
"Đúng rồi, lần trước muội suýt thì bị mấy nữ nhi hung dữ kia xông vào tấn công, không nhờ Lưu tỷ tỷ lên tiếng, thì muội không chỉ toi đời, mà còn suýt thì gây ra rắc rối lớn cho phụ thân nữa!"
Thanh Phương cũng nhìn ta, từ tốn nói tiếp lời muội muội.
"Đúng đó, Lưu tỷ tỷ, muội trước giờ tính tình nhút nhát, không bảo vệ chu toàn cho tiểu muội, ngược lại còn không khuyên nhủ được tới nơi tới chốn, thật may nhờ có Lưu tỷ tỷ, nếu không thì Thanh Phi sẽ bị phụ mẫu phạt nặng mất!"
"Trời...!đất!?"
Ta từ một người mở màn khinh thường bọn họ, biến thành tiên nữ cứu rỗi từ khi nào vậy?
Aaaa
Ta nhớ rồi, hôm đó ta lên tiếng là vì sợ gây chuyện trong sinh thần quận chúa sẽ bị quở phạt thôi, ai mà rảnh nghĩ tới việc cứu tỷ muội nhà các ngươi đâu.
"Không phải...!"
"Lưu tỷ tỷ khiêm tốn quá ha tỷ tỷ, sau này kết bạn với Lưu tỷ tỷ, không ai còn coi thường chúng ta nữa!"
"Kết...!bạn???".
Ta suýt thì sặc nước trà, Cẩn Y đằng sau vỗ lưng, ta gật đầu ý muốn nàng ngừng vỗ, ta ôm ngực, vỗ vào mấy cái cho tỉnh giấc mộng điên rồ này.
Nó là thật! Không phải mơ!
Ngồi đó nghe Thanh Phi miên man tâng bốc, ta thật sự không thể nhịn nổi nữa, trong lòng cảm nhận vị đắng ngắt như ăn phải cá nướng vỡ mật.
"Phải đổi chủ đề thôi, mấy lời khen xằng bậy này đi xa quá rồi!".
Ta suy nghĩ nên nói về cái gì đó khác.
Vì hôm nay chỉ có bọn trẻ chúng ta ở đây, có một điều nhất thời làm ta rất tò mò, ta liền muốn hỏi, sẵn dừng cơn mưa khen ngợi kia lại.
"Thanh Phi, tiểu muội và Khúc Tướng quân có quen biết sao? Lần trước ta thấy hai người cùng rời đi, nếu không tiện...!"
Ta còn đang lo câu hỏi của mình quá thẳng thắn làm nàng không trả lời, ai ngờ Thanh Phi đã nhanh miệng đáp.
"Lưu tỷ tỷ, tỷ muốn biết cũng không sao cả,
Thật ra, trong một lần lên núi chơi, ta bị trật chân mà không