Nói một cách tóm gọn, chuyến đi này hoàn toàn không có gì đáng kể ra cả!
Sợ làm Thanh Tề chưng hửng, ta bèn nói vài chuyện, chẳng hạn như chuyện nước giếng thiêng, đi nếm đồ ngon ở Thập Thượng Trai, thấy được phong cảnh đẹp, chuyện Vu Kiều Thương làm xà phòng ra sao, cây ngân hạnh trong biệt viện nhà Vu Tử Ưu như thế nào...!dĩ nhiên lược bớt những đoạn ta nghĩ không cần nhắc tới.
Thanh Tề ngồi nghe chăm chú, có vẻ thích lắm.
Sư phụ cũng nguôi ngoai nỗi buồn, gật gù không ngừng theo câu chuyện của ta, dần dà tất cả cũng quên béng nói về vụ trộm sách.
Ta cứ kể mãi, kể qua quá nửa canh giờ sau mới có hạ nhân vào báo lên là phụ thân ta đã đến.
"Mau mời vào!"
Câu chuyện dừng ở đó, trở lại với việc tiếp đón phụ thân.
Ta ngồi không yên, trong lòng muốn ra ngoài đón người, nhưng lại thôi.
Ta sợ sư phụ và các tỷ tỷ cho rằng mình đã lớn rồi mà còn nhớ nhung phụ mẫu, lại cười cho.
Đâu hay là trưởng tỷ Thanh Tiêm ôn hòa thấu đáo, nàng chỉ nhìn qua liền rõ tâm tư ta như ban ngày, nhẹ nhàng giục.
"Đi đón phụ thân muội đi!"
Ta ngây ra, nhìn chung quanh.
Sư phụ mỉm cười gật đầu một cái ngầm cho phép, Thanh Tề ngồi cạnh với khẩu hình luôn miệng bảo ta: "Đi đi!"
Ta không dám đứng phắt ngay dậy, cúi đầu cảm ơn xong mới từ từ lui ra.
Hai tay nhấc cái váy cho dễ bước xuống bậc thềm, ta đi thật vội ra cổng như vết thương dưới chân đã khỏi.
Vẻ mừng rỡ không che giấu ngoài mặt, dán chặt vào bóng người vừa xuống xe ngựa.
"Phụ thân!"
Ta chạy ào lên, hành lễ hẳn hoi trước, sau đó nắm lấy cánh tay của người, được nghe lời quở trách như có như không.
"Sao lại hấp tấp như vậy? Đi chậm một chút, để ta xem con đã cao lên nhường nào rồi?"
"Vâng!"
Nom phụ thân gầy đi nhiều, những nếp nhăn trên mắt cũng xuất hiện, mái tóc không còn duy nhất một màu đen tuyền như trước, mà ta nhớ rõ ràng đâu đó mới có hơn một năm.
Ta nghĩ tới khó tránh bùi ngùi, khóe mi nặng ầng ậng toàn là nước.
Phụ thân giơ tay xoa xoa đầu ta.
"Người làm phụ mẫu như chúng ta lại chẳng mấy khi đến thăm con, trong lòng có chút buồn phải không?"
"Không có ạ!"
"Còn nói dối?"
Ta bị phát hiện, miễn cưỡng gật đầu ôm chặt cánh tay phụ thân hơn, men theo trên đường dẫn vào phòng ăn, nghe người nói chuyện.
"Tẫn Linh, mấy ngày nay xảy ra chuyện, chắc làm con sợ hãi rồi.
Nhưng con yên tâm, kể từ giờ bọn họ sẽ bảo hộ con mọi lúc, con...!không đơn độc một mình.
Cầm lấy!"
Phụ thân chìa trong tay áo ra một lệnh phù, ta nhìn mà chần chừ.
Ta biết nó là dùng để ra lệnh cho Thập ám vệ.
Nhưng nếu người bây giờ hoàn toàn giao nó cho ta, để tất cả bọn họ ở lại đây thì về sau coi như mất đi một phần trợ thủ đắc lực.
"Ta biết con giữ được!".
Phụ thân đưa tấm lệnh phù gần lại.
Ta cuối cùng gật đầu, nhận lấy lệnh phù, tạm cất kĩ trong tay áo: "Vâng!"
Phụ thân mỉm cười, thẳng lưng ngẩng đầu nhìn đoạn đường phía trước, chầm chậm bước thêm một đoạn.
"Ta...!cũng có chuyện muốn nói trước khi vào trong, nhưng có lẽ sẽ làm con hơi bất ngờ.
Thế nào, còn muốn nghe nữa không?".
Giọng của phụ thân dần trở nên nghiêm túc.
Ta khó hiểu, không ngần ngại mà đáp: "Phụ thân, con nghe đây ạ!"
Ta chờ đợi mười mấy bước lướt qua, phụ thân nhìn ra xa, chậm rãi tiếp lời.
"Được, vậy nếu ta nói, lần này chúng ta sắp định đoạt một hôn sự cho con, con có giận chúng ta không?"
Hôn sự cho ta?
Ta nghe xong nhất thời liền bối rối, phụ thân đi bên cạnh vỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu từ tốn diễn giải.
"Nếu con có người trong lòng rồi, xác nhận hắn đối tốt với con, chúng ta đều sẽ đồng ý.
Con cứ nói thật, chúng ta không ép uổng gì con cả!"
Mấy chữ người trong lòng, ta nghe thấy rồi thì càng ngột ngạt hơn.
Chuyện này hỏi đến quá bất ngờ, ta không biết phải trả lời phụ thân thế nào.
Vì vốn dĩ trong mắt ta ngoài việc học hành, đã bao giờ dành thời gian nghĩ tới đâu.
Mà phụ thân nói như vậy, không lẽ là định gả ta đi thật sao?
"Không giấu gì con, Dương Kỳ đã đến gặp ta!".
Người lại tiếp.
Dương Kỳ đến gặp phụ thân?
Giữa ta và hắn còn nợ