Ta chỉ nhìn có một cái đã sợ đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau run lập cập, không dám mở mắt mà lắp bắp hỏi hắn.
"Mặt...!là một...!khuôn mặt...!huynh thấy...!huynh thấy không?"
Vì ta đang đứng sát cạnh người hắn, đầu ụp hẳn vào một bên ngực người ta, tất cũng nghe thấy giọng nói đều đều của hắn ngay bên tai liên tục trấn an.
"Đừng sợ, hình như cái này...!không phải mặt người!"
Ta dĩ nhiên không dám tự mình đi xác nhận, mà rụt rè từ từ hé mắt, đợi đến khi cảm thấy đã tích đủ một khối can đảm nhỏ, ta nhích người ra, nhìn vào mắt hắn e ngại hỏi.
"Vậy...!là cái gì..."
"Ta phải qua đó xem!".
Hắn giơ cánh tay chỉ qua đó, định bước thì ta liền níu hắn lại.
"Khoan đã..."
Khương Hựu Thạc quay đầu.
Ta không muốn đứng đây một mình.
Đại Trì đã mất dạng, Cẩn Y cũng đi đâu rồi ta không thấy nàng, ta chỉ còn mỗi hắn thôi.
Mà ngặt nghèo ở chỗ tên này lại nhất quyết phải sang xem mảnh da.
Nhưng mà ta sợ.
Lỡ như...!là da thật thì sao?
Ta không muốn nhìn thấy thứ ghê rợn đó lần nào nữa, nên dùng tay bám lấy người không cho hắn đi.
Đột nhiên ta ngẩng lên, bắt gặp Khương Hựu Thạc đang vô thức nhoẻn cười một cái rồi lập tức lại nghiêm túc như bình thường, hắn còn dỗ dành: "Đứng chờ ta bên này, không sao đâu!"
Ta nhíu mày, ra vẻ không phục mà ráng nói.
"Ta...!đi theo nữa, huynh...!cẩn thận chút! Đừng chạm bừa...!gì đó..."
"Ta biết rồi!"
Cuối cùng Khương Hựu Thạc đi lên trước, ta nắm chặt tay áo theo sau hắn, vừa đi vừa nhìn xung quanh với tinh thần đề phòng bất kỳ thứ kinh dị gì lại rớt xuống đầu bất ngờ như lúc nãy.
Hắn mấy bước đã tới chỗ mảnh vụn bèo nhèo màu da nằm ở kia, ta nhăn mặt lùi lại nhìn hắn từng chút một cầm nó lên, lại còn giở ra chọc chọc.
Đã bảo là đừng có chạm bừa rồi!
Ta che miệng quay đi, trông nó cứ như là da thật, khiến ta buồn nôn chết được.
Hắn mạnh dạn cầm mảnh da vẫy vẫy giơ về phía ta, và ta thì bỏ chạy không kịp.
"Lại đây, chỉ là một lớp da giả dùng để hóa trang thôi! Loại này tốt lắm đấy!"
"Da giả?".
Ta hoài nghi hỏi lại, vẫn chưa thể bỏ tay che miệng.
Da giả là cái gì?
Khương Hựu Thạc lại giơ nó lên cao hơn.
"Ừ, là giả, cô nương có cần sờ thử không?"
"Không...!không cần!".
Ta vội xua tay, còn Khương Hựu Thạc trong đầu không biết nghĩ gì mà xòe cái mặt nạ da giả đó, vô tư ướm thử lên mặt mình.
Ta không chịu nổi, che mắt mình rồi mắng hắn.
"Huynh...!làm gì vậy...!bỏ xuống...!bỏ xuống đi..."
"Để ta đeo thử đã!"
Khương Hựu Thạc cố chấp đáp, hắn làm ta càng khó chịu hơn.
"Bỏ xuống...!bỏ xuống..."
"Được được, ta bỏ rồi!"
Đến khi ta lần nữa hạ tay, mở mắt ra, thêm một lần giật mình thảng thốt khi không thấy hắn đâu nữa, cái mặt nạ da giả cũng biến mất tiêu.
"Đâu...!rồi?"
Ta nuốt nước bọt nhìn quanh tầng trên, gọi lần thứ nhất.
"Hựu...!Thạc...Hựu Thạc...!huynh đâu rồi?"
Không có ai trả lời.
Đừng dọa ta vậy chứ.
Ta càng rối bời, lòng bàn tay đã chảy mồ hôi lạnh, tay siết lại đứng nguyên tại chỗ gọi hắn lần thứ hai.
"Hựu Thạc, đừng đùa nữa, huynh...!huynh đi đâu rồi? Hựu Thạc, Hựu Thạc..."
Chỉ có tiếng lách tách của tim nến đang cháy phản hồi, ta bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi, tim đập nhanh hơn.
Không phải lúc nãy ta nhắm mắt hắn đã bị ai bắt đi rồi đó chứ?
Trong này còn có người hay sao?
Nhưng mà ta đâu có nghe tiếng ai nữa?
Đại Trì và hắn đã đi quanh một vòng rồi, chắc chắn an toàn rồi mà!
Ta ngơ ngác nhớ lại, chậm chạp đi tới trước mấy bước, lướt qua những chồng sách và dừng ngay vị trí hắn đứng ban nãy.
Phía cầu thang cũng không một bóng người.
Hắn đi đâu rồi?
"Hựu Thạc, huynh..."
Vùuuu
Cơn gió lớn từ ngoài cửa sổ thổi mạnh tới, quét sạch từng ngọn nến một, một mảng tối đen gấp rút ào ạt vào phòng.
Ta run rẩy ngồi thụp xuống, bây giờ còn lại một mình trong bóng tối như người mù, cả việc huơ tay cũng không dám làm, ta sợ nhỡ đâu mình sẽ chạm phải thứ gì không sạch sẽ.
Hắn ở chỗ nào rồi?
"Hựu Thạc..."
Ta nhìn mãi trong bóng tối chờ hắn quay lại, nhưng sau đó lại gần như sắp khóc mà