Ta trở về tiểu viện, chân bước vào cửa nhưng lại bận trong lòng nghĩ tới lời của phụ thân.
Không được can thiệp?
Thật không hiểu gì cả.
Ta chậm rãi thở dài một hơi.
"Tiểu thư, Tiểu thư!"
Ta giật mình ngẩng lên, Cẩn Y đã chuẩn bị nước nóng, nàng quay vào nhắc đến lúc đi tắm thì ta mới nhận ra mình đã ngồi đây khá lâu rồi.
"Ừ."
Tắm xong, ta ngồi trên ghế cho Cẩn Y chải đầu, bỗng buột miệng hỏi nàng.
"Ngươi có nghe nói về loại mặt nạ...!giống với da người thật không?"
"Ý Tiểu thư là loại mặt nạ có thể hóa trang thành người khác ạ?"
"Ừm, ngươi biết gì mau nói đi!"
Cẩn Y gãi tai, mất chút thời gian để nhớ lại cho chắc rồi mới nói.
"Ơ...!Tiểu thư, cái đó không phải dành cho mấy kẻ lén lút làm việc xấu sao ạ?"
Cẩn Y chải tóc cho ta xong, nàng bỏ cái lược trên bàn đứng tại chỗ nói tiếp: "Tiểu thư, cái này người bình thường ít ai dùng lắm ạ.
Bất đắc dĩ mới có một hai người chẳng may có vết bỏng hoặc dấu sẹo lớn trên mặt, họ cần che đi mới dùng lớp da giả đó thôi!"
"Còn có thứ như vậy sao?"
Ta vô cùng ngạc nhiên, vì trước giờ chưa hề nghe qua những gì tương tự, tập trung lắng nghe Cẩn Y.
"Vâng, nô tỳ còn nghe vài người nói không phải ai cũng dùng được, phải khéo tay thì đeo lên mới nhìn giống như thật, còn có...!cách làm ra cũng khó nữa ạ!"
Thì ra là vậy, thảo nào cái mặt nạ hôm đó ta trông thấy ghê tởm muốn chết.
Nhưng mà...!nếu dùng mặt nạ hóa trang thì bộ mặt thật của kẻ bố trí cái bẫy làm sao tìm được đây?
Không có mặt mày cụ thể, thân thể con người cũng có thể nhầm lẫn, thế chỉ còn mỗi...
Giọng nói!
"Nhưng ta không còn nhớ nổi giọng của tên đó..."
Mà phụ thân cũng ngăn ta lại rồi.
"Tiểu thư, người vừa gọi nô tỳ ạ?".
Cẩn Y bỗng chen vào, ta lắc đầu.
"Không có."
"Vâng, chắc tai nô tỳ nghe nhầm ạ! Tiểu thư, nô tỳ đã cho thêm bột quế vào trà rồi đây!"
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, ta tự tắt đèn được!"
"Vâng ạ!"
Cẩn Y đặt tách trà nóng trên bàn, sau đó quay người ra cửa, mở cửa xong nàng liền gấp gáp đóng rồi quay lại đứng cạnh bàn, ấp úng.
"Tiểu thư, bên ngoài..."
"Ngươi quên thêm than à?"
Ta cầm tách trà lên uống, nghĩ rằng Cẩn Y chưa thêm than vào lò sưởi hay sao mà trong phòng hơi lạnh.
Cả bột quế trong trà nữa, nàng lỡ tay bỏ hơi nhiều thì phải, mùi quế đậm quá át đi mất vị trà.
"Lần sau cho ít bột quế thôi."
"Vâng Tiểu thư, nhưng...!bên ngoài có...!Khương Tướng quân tới ạ!"
"Khục...!khục khục...".
Ta phun nước ra ngoài, vừa sặc vừa ho sù sụ.
Khương...!Tướng quân?
Hắn tới làm quái gì nữa?
"Tiểu thư, người uống chậm thôi ạ!".
Cẩn Y thấy ta sặc nước lên tới mũi thì hết hồn theo, vội vỗ vỗ lưng, giúp ta lấy tách trà đặt xuống.
"Hắn...!hắn...!tới làm gì?"
"Nô tỳ không rõ ạ.
Tiểu thư, hay là...!nô tỳ ra ngoài hỏi giúp người nhé?"
Ta chụp tay Cẩn Y, trừng mắt nhìn nàng.
"Đứng lại!"
"Vâng?"
Sao ta lại có ý nghĩ đi ra ngoài hỏi được chứ, ta hiện giờ chính là không muốn gặp hắn thì có.
Ta vuốt ngực hỏi Cẩn Y lần nữa, sợ là đã có nhầm lẫn.
"Ngươi nói...!hắn bên ngoài?"
"Vâng, Khương Tướng quân đứng ngay bên ngoài bậc thềm đấy ạ!"
Hắn...!vào tới tận đây?
Lục Hoàn à Lục Hoàn, ngươi đang ngủ gục ở xó nào bị chuột gặm nát mất thây rồi hả?
Giữ cửa kiểu gì vậy?
Nhưng sau đó ta lại đưa tay tém sợi tóc mái, thở dài.
Từ ngày ở quận Đông Tử trở về, Lục Hoàn chính là đối với Khương Hựu Thạc có chút...!khó có thể cản!
Nhưng ít nhất tên Lục Hoàn kia phải báo trước ta một tiếng rồi đi đâu đi chứ?
Ta vội đứng dậy định trèo lên giường, liền quay lại nhỏ tiếng dặn Cẩn Y từng chữ một.
"Ngươi đi ra như bình thường, ai hỏi thì nói ta ngủ rồi, nhớ chưa?"
"Vâ..."
Cạch
"Tẫn Linh!"
Nửa chữ vâng Cẩn Y chưa nói xong, người bên ngoài đã tự ý mở cửa phòng bước vào.
Ta chỉ mặc mỗi bộ trung y chuẩn bị đi ngủ, liền giơ tay vội vớ lấy Cẩn Y chắn đằng trước.
"Ngươi làm gì vậy hả? Sao lại tự tiện xông vào phòng ta? Quay qua chỗ khác nhanh!"
Ta cắn răng hét một lèo chờ cho Khương Hựu Thạc quay người đi, hắn còn tỉnh bơ trả lời nhưng ta nghe như có vẻ đang cười nhạo.
"Xin lỗi! Ta không cố ý!"
"Ngươi!"
"A...!Tiểu thư đợi nô tỳ chút!".
Cẩn Y vụt qua giá treo đồ, bọc quanh ta thêm một lớp