Xe ngựa chạy qua khỏi cổng thành thì bầu trời đã quá trưa, gần như chuyển sang chiều, chúng ta còn phải mất thêm một canh giờ nữa để có thể tới y quán.
Thanh Phi kết thúc giấc ngủ ngắn trên xe, cũng kịp thức dậy khi vừa đến nơi.
Nàng không thèm che miệng ngáp một cái rõ to, tay vỗ vỗ vào mặt rồi cùng ta đi vào trong, Đậu Đậu và Viên Hoặc thì ngồi ngoài này chờ.
Bước được mấy bước thì ta nghe tiếng ngựa rời khỏi, biết là người kia lại đi rồi.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, ở đây thời tiết mát mẻ thật đó! Nhưng sao chỗ này lại chia làm hai bên làm chi ạ?".
Thanh Phi chắp tay sau lưng vừa đi vừa nhìn quanh, hớn hở tò mò về nhiều thứ.
"Một gian dành cho bệnh nhân, một gian là nhà bếp và kho trữ thuốc, lát nữa chúng ta sẽ qua đó."
"Vâng!"
Ta trước tiên dẫn nàng đi rửa mặt, rồi đưa nàng tới cho sư phụ kiểm tra mạch lại, xong thì sẽ đi bốc thuốc bổ sau.
Cộc...!cộc...
"Vào đi!"
Khi ta đẩy cửa bước vào, sư phụ đang bận rộn với mấy giá sách.
Ta cũng quen với việc mỗi lần sư phụ tìm hiểu một vấn đề nào đó, người đều lật tung mọi thứ trong phòng làm việc lên hết như vậy.
Nhặt mấy quyển sách nằm dưới sàn lên, khép lại, ta cẩn thận dọn lối đi vào gọn một chút.
"Sư phụ, con trở về rồi ạ!"
"Tẫn Linh đấy à!"
"Vâng!"
Sư phụ ta không vội quay đầu, tay cầm một quyển sách lướt vội lướt vàng, sau đó mới cảm thấy hình như có nhiều hơn một người đang chờ mình thì mới dừng lại, mắt đăm chiêu hỏi.
"Còn đây...!là tiểu cô nương ăn phải nấm độc đó phải không?"
Ta gật đầu: "Vâng ạ!"
Thanh Phi tiến lên trước một bước, thành thục cúi đầu hành lễ.
"Con chào...!lão tiên sinh ạ!"
"Ừm, nhìn qua có vẻ là đã khỏe rồi nhỉ? Ngồi đó đợi ta một chút ha!"
"Vâng!"
Chào hỏi xong, Thanh Phi nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế đặt trước bàn của sư phụ, bởi chỉ có mỗi chỗ đó là còn trống và ngồi được mà thôi.
Còn ta bước qua dãy sách mà hết phân nửa mình đều đã đọc qua, đứng một bên hỏi.
"Sư phụ, người đang tìm gì vậy ạ, con giúp người một tay!"
"Kim quỹ Sách, ta nhớ rõ ràng là đã đặt nó ở giá này mà! Mãi vẫn không thấy! Con tới cái giá kia tìm thử đi!"
"Vâng!"
Ta gật đầu, bên ngoài Thanh Phi chán quá nên đứng dậy, gãi đầu định xông vào bãi chiến trường trước mắt.
"Lão tiên sinh ơi, tiên sinh có cần giúp đỡ gì không ạ?"
"Không cần đâu, bệnh nhân thì cứ nghỉ ngơi, ngồi ở đó đi!".
Sư phụ vừa nói vọng ra vừa không ngừng nhấc sách lên với tốc độ không ai theo kịp.
Ta lùi lại giá thứ hai, nhìn từng cái bìa nằm ở ngăn phía dưới trước, may mắn lại thấy được ngay bìa sách có chữ Kim quỹ.
"Sư phụ, là ở đây ạ!"
"Đâu đâu, đưa ta xem!"
Ta dâng quyển sách bằng hai tay, sư phụ nhận lấy xong thì lật vội ra mấy trang, giãn chân mày thở phào.
"Đúng là nó rồi! Cảm ơn con!"
"Không có gì ạ!"
"Ế khoan đã, ta còn phải xem mạch cho tiểu cô nương ngoài kia chứ hả?
Phải đi ngay kẻo lại quên! Đi đi đi!"
Sư phụ dứt lời thì một tay cầm Kim quỹ Sách chạy ra chỗ cái bàn, bưng vội đống sách bừa bộn sang một cái ghế khác, trải cái đệm tay nhỏ ra cho Thanh Phi kê tay lên và cẩn thận kiểm tra.
"Sư phụ, con đã cho muội ấy uống hai liều thuốc, tối qua và buổi sáng cũng chỉ ăn cháo loãng ạ!"
"Ừm...!ừm...!mạch tượng đã ổn định, sức khỏe khá tốt, nhưng mà con nên chú ý vào việc ăn uống của mình một chút con nhé!"
"Vâng, con xin ghi nhớ ạ!".
Thanh Phi bẽn lẽn nhìn ta cười cười.
Không ai biết...
Nàng cười vì thật ra nàng cũng không chắc, lão tiên sinh là đang bảo nàng nên ăn nhiều cho có da thịt, hay là đang nhắc khéo nàng bớt ăn mấy cái đồ không rõ nguồn gốc nữa.
Nhớ ra còn việc quan trọng, ta liền thay Thanh Phi đưa đơn thuốc bổ mà hai đại phu đã kê cho sư phụ xem.
Đọc xong đơn thuốc thì sư phụ gật đầu, nói rằng tất cả đều không có sai sót, cho phép ta dẫn