"Vậy bây giờ...!có còn đau nhiều không?"
"Còn..."
Khương Hựu Thạc khẽ nhíu mày, buồn bã gật đầu đáp lại.
Nhưng hắn vẫn cứ nhè nhẹ sờ tay ta bằng ngón cái như đang gãi ngứa, mà đó cũng là cử động duy nhất của hắn vào lúc này.
Ta nhìn xuống tay mình, ngẩng lên.
Kì thật, không có khó chịu.
Ta biết hắn không thấy đường, còn không muốn bị bỏ lại nên cũng chẳng vội rút tay về, tạm thời để hắn nắm cho hắn thấy yên tâm hơn vậy.
Ta sau đó đứng dậy, cẩn thận khom người nhìn toàn bộ khuôn mặt hắn thêm lần nữa.
Lại lén lút thở dài một hơi nho nhỏ.
Nhìn hắn nằm một chỗ buồn thiu trên giường, cảm thấy không quen mắt.
Nói sao ta?
Những lần ta thấy mặt Khương Hựu Thạc cứ hễ được mười lần thì hết bảy tám lần hắn vừa nói vừa mỉm cười, ta thừa nhận đây chính là trạng thái ổn định nhất của hắn.
Còn một hai lần còn lại thì hắn khiến ta tức điên lên, chẳng hạn như hôm hắn tới tìm ta bất ngờ khi ta chuẩn bị đi ngủ, cũng có đôi lúc làm cho ta sợ hãi như đêm ở Vọng Thư Các...
Nhưng mà bây giờ....
Nhìn hắn trở thành một người kiệm lời, thoáng có dáng vẻ rầu rĩ, ta tự nhiên không tránh được...!hơi lo lo.
Trong đầu bỗng ngẫm nghĩ...
Nghĩ rằng nếu chính mình mà rơi vào trường hợp này, chắc chắn đã sớm ầm ĩ một trận lớn rồi.
Nhìn xem!
Những dấu vết trầy xước kia có thể dùng thuốc chữa lành, nhưng lỡ...!lỡ thị lực không may bị ảnh hưởng...
Về sau...
Hắn...!biết sống làm sao đây chứ?
Hắn còn chưa quá già để đi đâu cũng phải vác theo cặp kính trong túi như sư phụ, mai này còn công vụ cần thực hiện.
Thế mà Khương Hựu Thạc chưa hề làm gì loạn lên cả.
À khoan!
Ta nheo mắt, chợt nhớ về trước đó mấy khắc.
Hình như...!cũng có nhỉ?
Vừa rồi hắn cố tình quay mặt đi không chịu bôi thuốc, còn đòi người tới quạt.
Ta nhìn hắn, lại chậm rãi lắc đầu.
Chậc!
Thôi...!kệ đi!
Ai thành ra như vầy thể nào cũng sinh lo sinh sợ, người ta có càn quấy một chút...!cũng tốt hơn là mất hết ý chí còn gì.
Ta lại thở dài.
Rốt cuộc một buổi trời không biết nên nói gì để động viên bệnh nhân đặc biệt, cuối cùng bèn vỗ vỗ vào tay hắn mấy cái.
"Huynh cố đừng động đến mắt, chăm chỉ bôi thuốc một chút sẽ sớm bình phục thôi!
Còn có sư phụ và Thanh Tiêm tỷ tỷ, chắc chắn sẽ mau khỏi!"
Hắn im lặng, không đáp gì.
Ta ngại hắn nằm một chỗ tủi thân, mà Thanh Tiêm ngoài kia cũng chưa có dấu hiệu quay lại.
Đã bị ép nhận lời trông hắn rồi nên ta đành kéo cái ghế nhích tới, buột miệng kiếm chuyện hỏi một câu quen thuộc.
"Huynh đi lâu như thế, dọc đường chắc vất vả lắm hả?"
Hắn nằm đó, chậm rãi lắc đầu.
"Cũng...!không có."
Thấy hắn chịu trả lời, ta mạnh dạn hỏi tiếp.
"Vậy huynh có gặp những gì thú vị không? Kể một chút cho ta nghe với!"
"Không có gì thú vị!".
Hắn lạnh lẽo đáp, tay trái vân vê mép chăn kéo lên trên thêm một tấc, tay phải vẫn không đổi.
"Tận gần nửa năm, huynh không thấy một thứ gì mới mẻ bên ngoài luôn sao?"
Ta thuận tay lật lòng bàn tay của hắn lại, bắt đầu thử kiểm tra mạch, cẩn thận đếm từng nhịp.
Ừm...
Vẫn ổn.
Xong xuôi, ta tự ý bấm vài huyệt đạo, đều là để giúp giảm bớt các triệu chứng liên quan đến đau nhức mắt.
Khương Hựu Thạc nghĩ ngợi một chút, thả lỏng tay, xoay người nằm nghiêng đầu qua đối diện hướng ta ngồi.
"Ta chỉ muốn xong sớm, rồi về nhà!"
"Về nhà? Còn gì cần làm gấp sao?"
Ta vừa ấn tới huyệt dịch môn trên tay hắn, vừa hỏi lại.
Phát hiện tên này để da tay thật là khô quá, vết chai cứng cũng nhiều.
"Về nhà...!ngủ thôi, cũng chẳng có ai...!chờ ta cả!"
Ta bất giác ngẩng đầu, nghe hắn nói lấp lửng rồi ngưng ngang.
Không ai hỏi chuyện ai nữa.
Lát sau hắn cũng quay lại nằm ngửa trên giường thở đều đều, im lặng theo.
Không khí hình như có một sự ngột ngạt đâu đó, mà mùi gỗ đàn hương trong phòng nãy giờ chỉ thoảng nhẹ, nay đã lướt qua mũi ngày một rõ ràng.
Mãi đến khi ta dừng tay không ấn huyệt cho hắn nữa, đã định buông thì Khương Hựu Thạc đột ngột giữ tay ta lại.
"Đưa tay cho ta xem được không?"
Ta ngạc nhiên, nhìn tay mình trước, tự hỏi tên này định làm trò gì thì hắn liền bồi thêm.
"Ta xem một chút thôi!".
Giọng người nằm trên giường khẩn khoản.
Ta khó hiểu, nhưng nhượng bộ cũng đành đưa ra.
Hai bàn tay như cũ nằm lọt thỏm trong lòng bàn