Một thời gian sau, ta ít được triệu vào cung hơn, ta chỉ đi cùng khi Hoàng hậu muốn gặp mẫu thân, nên vào thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng ta lại đến Dạ Quân phủ trò chuyện cùng Nguyệt Quân quận chúa.
Nguyệt Quân quận chúa là con gái vị huynh đệ vào sinh ra tử của Hoàng thượng, phụ thân quận chúa năm xưa còn vì đỡ cho Hoàng thượng một thương dẫn đến nửa đời còn lại bị tàn tật một bên chân, lại chỉ còn có mỗi mình nàng, Hoàng thượng xem trọng tình nghĩa ban cho nàng tước vị Nguyệt Quân quận chúa.
Mấy tháng trước quận chúa trở bệnh, ta đi theo mẫu thân sang phủ thăm hỏi, vì mẫu thân ta cũng là tâm giao của mẫu thân nàng.
Ngay hôm đầu tiên gặp nhau, nàng ngồi trên giường bày tỏ ra vẻ hào hứng thích nghe ta nói chuyện, ta mới biết bởi lúc nhỏ, nàng vì yếu ớt dễ bị bệnh nên chẳng mấy khi được đi ra ngoài chơi, đừng nói là vào cung, ra khỏi phủ cũng phải được tổ phụ cho phép.
Vì thế, đối với nàng ta là một người bạn tuyệt vời, người sẵn lòng nói cho nàng mọi thứ trên đời, có chuyện gì vui cũng làm cùng nhau.
Chúng ta rất coi thường đám nữ quyến mấy gia tộc dưới bậc khác, quận chúa cũng cho rằng họ là muốn tìm cách lợi dụng kết thân với nàng vì tư lợi, chỉ ngoại trừ ta.
Từ khi ta đến chơi với quận chúa, ta cảm thấy rất tốt, ở phủ của quận chúa, ta không cần câu nệ phép tắc nhiều như ở trong cung.
Chỉ cần ta muốn làm bất cứ điều gì trong phủ cho quận chúa cũng đều được, muốn ngủ qua đêm ở đây cũng không thành vấn đề, tổ phụ của quận chúa cho phép ta nghỉ tại một gian phòng thuộc tiểu viện của nàng trong phủ.
Gần đây, hằng ngày, ta cùng quận chúa đọc sách luyện chữ, còn học nữ công với nữ phu tử từ buổi sáng tới buổi trưa, đến chiều chúng ta được nghỉ ngơi, vui đùa.
Một lần nọ, ta thấy có một con cá lạ trong hồ của phủ quận chúa, ta tò mò cho người dùng lưới bắt nó lên, còn gọi hạ nhân nướng thử nó xem như thế nào.
Nhưng chưa kịp nướng chín, khói tỏa cả viện bị tổ phụ quận chúa bắt gặp, nàng từ nhỏ đã không ăn được mấy món chế biến thô sơ như thế này, may mà quận chúa không bị làm sao, còn ta bị mẫu thân giam lỏng một tuần trong phòng, sau đó phải đi xin lỗi Dạ Quân phủ một ngày liền.
Mẫu thân không cho ta đến ở qua đêm cùng quận chúa nữa, ta chỉ có thể đến chơi rồi về trước buổi chiều.
Một ngày kia, ngày sinh thần của quận chúa đã tới, ta chuẩn bị cho nàng một món quà mà nàng nói nàng đã ao ước từ lâu, một bộ trâm vàng đính san hô màu đỏ, ta nhờ ca ca tìm kiếm hộ đã hàng tháng trời.
Quận chúa thích san hô ở biển lắm, nhưng chưa từng đi, ta cũng vậy.
Tổ phụ quận chúa không cho phép nàng đeo những món trang sức chế tác bằng vật liệu như này, tổ phụ bảo chúng là đồ rẻ tiền.
Quận chúa chỉ có thể lén lút cài rồi khoe với ta khi không có tổ phụ ở nhà thôi.
Hôm nay trâm cài ta tặng đặc biệt làm bằng vàng, chỉ có một góc nhỏ ở đuôi trâm đính một mảnh san hô thật, có lẽ là được phép dùng rồi.
Quận chúa nói với ta, Khúc Phong Tướng quân nói sẽ tới dự tiệc sinh thần nàng, nàng muốn cài trâm san hô mà ta vừa tặng, chắc chắn sẽ rất đẹp, Khúc Tướng quân nhất định sẽ để ý đến nàng nhiều hơn một chút.
Ta chưa từng gặp qua, chỉ nghe quận chúa mô tả, nên không biết Khúc Tướng quân dung mạo hắn ra làm sao, chỉ biết là quận chúa rất mến mộ vị tướng quân này, nàng thích hắn từ lần đầu gặp gỡ khi cả hai còn bé xíu, trong một bữa tiệc mừng tổ phụ sau chinh chiến trở về.
Tổ phụ nghe nàng nói, không tiếc công dẫn nàng theo đến Khúc phủ, cho nàng biết mặt và chào hỏi phụ mẫu nhà Khúc Tướng quân, tuy rằng, hắn luôn trốn tránh, chưa từng gặp lại nàng một lần nào nữa.
Sau đó, dường như ai cũng cho rằng Dạ Quân phủ và Khúc phủ ngầm đã kết thông gia, thế gia khắp nơi nổi lên biết bao luyến tiếc, Dạ Tướng quân