Lúc ta thức giấc thì ngoài trời đã chớm tối, ta ngồi trên giường, vuốt cổ ho khan mấy cái, Cẩn Y nghe thấy tiếng ho vội chạy vào, đưa cho ta ít nước.
"Tiểu thư, may quá, người tỉnh rồi!"
Ta lắc đầu, không nhớ gì về mấy chuyện vừa xảy ra, tay xoa hai bên thái dương hỏi Cẩn Y điều ta để tâm nhất lúc này.
"Ta có uống hết ly rượu thứ hai của Thẩm Quân Nhu không?"
"Tiểu thư, chuyện này...!thật ra...!là có uống...!nhưng người cũng không uống...".
Cẩn Y hôm nay tự nhiên nói năng lắp bắp, ta day trán phát bực hỏi lại.
"Vậy rốt cuộc ta có uống ly rượu đó không, ngươi ấp úng cái quái gì?"
"Tiểu thư, ly rượu cuối cùng người không uống, là...!Dương Tướng quân uống thay cho người!"
"Cái gì?".
Như có tiếng sét vừa đánh ngang tai một tiếng cực lớn, ta nghĩ mình đã nghe lầm.
"..."
"Ngươi nói lại lần nữa?".
Ta ngồi dậy, tựa vào đầu giường, dụi mắt cho tỉnh táo hoàn toàn.
Cẩn Y nhẹ nhàng đưa cho ta một tách trà nóng, ta lắc đầu.
"Ta không có khát, ta chỉ muốn nghe câu trả lời."
"Tiểu thư, là Dương Tướng quân uống ly rượu đó của người!"
Lần này sét không còn đánh ngang tai, mà là trực tiếp xuyên thẳng qua ta, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, làm toàn thân như bị đông cứng, máu hình như chẳng thiết chảy nữa.
"Dương Tướng quân? Dương...!Dương Kỳ?"
"Vâng Tiểu thư, Dương Tướng quân theo phân phó đến đây có việc, sẽ ở lại khu phía Tây của biệt viện mười mấy ngày gì đó ạ!"
"Ta đâu có hỏi hắn ở bao lâu, ta hỏi tại sao hắn lại tự uống ly rượu kia?".
Ta ngồi thẳng lưng, khom người lắng nghe từng lời Cẩn Y nói.
"Tiểu thư, lúc đó mặt mũi người đã đỏ lên hết cả, Dương Tướng quân vừa lấy ly rượu đi thì người đã ngã gục rồi!"
"Ta ngã giữa bàn tiệc sao?"
Ta cố gắng nhớ lại, trong kí ức toàn những mảng màu trắng tinh khôi.
Mình, ngã gục giữa bàn tiệc, Dương Kỳ ở đâu ra đỡ rượu cho, mất mặt chết mất...
Cẩn Y tiếp tục.
"Vâng Tiểu thư, nhưng lúc đó Đại nhân và Thẩm Thượng thư cũng ngã ra luôn!"
Ta quay về đầu giường, nằm bẹp dí: "Thẩm Quân Nhu đó thấy hết rồi phải không?"
"Tiểu thư, cái này..."
Không đợi Cẩn Y kể tiếp, ta tự dẫn chuyện, "Vậy là sau đó ngươi dìu ta về đây!"
"À, Tiểu thư, thật ra cũng không hẳn là nô tỳ dìu người...!"
Ta kéo chăn, trùm kín người, trên đời ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, huống hồ tại đó còn có cả gia đình Thẩm Thượng thư, tiếng xấu luôn khiến người ta nhớ mãi, biết thế đã không hơn thua với cô ả.
"Không phải ngươi thì là Cận An sao?"
"Tiểu thư...!cũng...!cũng là Dương...!Tướng quân ạ!"
"Gì cơ?".
Ta giở chăn ra, nhìn thẳng vào mắt Cẩn Y, nàng vừa nói cái quái gì nữa thế, tai ta sao cứ nghe lầm hoài vậy chứ.
"Tiểu thư, người ngã gục xong thì đúng là nô tỳ và Cận An dìu người ra khỏi bữa tiệc, nhưng sau đó,
Sau đó, Tiểu thư vùng dậy đi thẳng tới hồ nước, nô tỳ và Cận An chạy trối chết đuổi theo chặn lại, người không cho nô tỳ hay Cận An lại gần nữa, bỏ chạy một mạch luôn,
Nghe nói tới khi người sắp đi ra khỏi cổng biệt viện thì Dương Tướng quân đi ngang, sau đó...!sau đó..."
"Sau đó..."
"Lúc nô tỳ và Cận An tới nơi, người đã nằm trên lưng Dương Tướng quân mất rồi ạ!"
Lần cuối cùng này, tia sét đã trực tiếp thiêu cháy ta, không còn sót lại một mảnh da nào, tất cả đều tan tành mây khói chỉ trong chưa đầy nửa khắc.
"Ngươi...!ngươi...!hai người các ngươi...!hai người các ngươi không kéo ta xuống nổi sao?"
"Tiểu thư tha tội, nô tỳ và Cận An cố gắng đưa người xuống, nhưng Tiểu thư...!Tiểu thư..."
"Làm sao...".
Ta cất giọng buồn buồn.
"Tiểu thư...!vòng lấy cổ Dương Tướng quân, nhất quyết không chịu xuống, còn tưởng nhầm Tướng quân là Cận An, còn...!còn vỗ đầu và...!véo tai Dương Tướng quân nữa ạ!
Nô tỳ vô dụng, không chăm lo Tiểu thư chu đáo, là do nô tỳ ngu xuẩn, Tiểu thư, người cứ phạt nô tỳ và Cận An đi ạ!"
Ta nằm phịch xuống giường, xua tay bảo nàng ra ngoài, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.
"Thật...!kinh khủng!"
Cẩn Y giàn giụa xong cuối cùng cũng lui ra, ta im lặng xoay mặt vào trong vách, bây giờ xấu hổ biết mấy, cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa, ngay ngày mai, ta sẽ