Dùng bữa trưa xong chúng ta đi dạo vườn trà một lúc, Từ Khiêm liên tục lải nhải giải thích cách trồng, cách sơ chế trà làm ta thấy chán nản, đi nhanh lên trước thì hắn cũng đi theo sau.
Kết thúc chuyến đi dạo cùng vị trà sư bất đắc dĩ kia, chúng ta vào xem đóng gói trà, trà Vụ Chỉ có tiếng, nay có dịp đến thăm trực tiếp, dĩ nhiên phải mua mang về rồi.
Ta mua một túi trà Vụ Chỉ lớn, kèm theo một túi trà đen.
Khi mua xong trời đã quá chiều, chúng ta quay xe trở về, lần này Quân Nhu không vượt lên bỏ về trước nữa, mà chỉ cách một khoảng không xa, thỉnh thoảng lại quay xuống hét.
"Đi nhanh lên, các ngươi đánh xe còn thua ta chạy bộ đấy!"
Từ Khiêm không để ý muội muội, ngồi bên cạnh ta say mê tiếp tục nói bất cứ thứ gì hắn biết về trà, chắc có lẽ ban nãy đã có trà sư nào nhập vào hắn thật.
"Tiểu thư, người mau khoác áo choàng đi, sương sắp rơi rồi!"
Cẩn Y đưa cho ta một cái áo choàng nữa, vừa nãy một cái để ở trên ghế, ta thắc mắc nàng đem tới hai cái làm gì.
Ta nhìn Cẩn Y, nàng hướng mắt ra đằng sau, thì ra Cận An đi theo chúng ta từ lúc nào.
Quên mất lúc khởi hành không gọi hắn, Cận An tìm được cũng hay.
Trời sẩm tối, chúng ta tới cửa biệt viện.
Sau khi chào tạm biệt, huynh muội Thẩm gia và ta về tiểu viện nghỉ ngơi.
Trên đường tới tiểu viện, Cận An cầm đèn lồng dẫn trước.
Đợi ta vào phòng rồi, hắn đưa đèn cho Cẩn Y rồi xin lui.
Cửa phòng đóng lại, ta cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống ghế, nằm dài trên bàn, chờ Cẩn Y đi nấu nước nóng để tắm.
"Buồn ngủ quá!"
"Tiểu thư, người đợi một chút!"
Nói rồi Cẩn Y vào trong chuẩn bị y phục cho ta thay.
Cả ngày đi chơi thì cũng không tệ, mặc kệ Quân Nhu kia và ta đối nghịch, trái lại Từ Khiêm đối với ta cũng tốt.
Hắn chỉ nhu nhược một chút, hẳn là đang nhường nhịn muội muội, ngoài ra Từ Khiêm còn biết làm cả bánh, tuy vị không được ngon.
Một đứa thì một bụng chữ thiện lành, một đứa thì ngổ ngáo chẳng ra dáng một thiếu nữ hiền thục.
Thẩm gia có phúc lớn thứ hai thì không có ai có phúc lớn hơn!
Ha!
Ta bật cười khúc khích, Cẩn Y quay lại, bảo nước đã xong, ta liền đi tắm.
Cuối cùng đã đến lúc được nằm thẳng người nghỉ ngơi, đi lại cả ngày làm chân ta mỏi hết sức, Cẩn Y thấy thế lại mang vào một chậu nước thuốc, bảo ta ngâm chân rồi đi ngủ.
Ta nằm xuống giường, thả hai chân vào chậu ngâm, dặn Cẩn Y.
"Mai chúng ta đi du thuyền đi, chọn một nơi thật đẹp để thưởng thức món ngon!"
"Tiểu thư, vậy nô tỳ sẽ chuẩn bị!"
"Đi sớm một chút, ta không muốn ai khác đi theo, gọi Cận An nữa nhé!"
"Tiểu thư, nô tỳ nhớ rồi!"
Lâu rồi không đi dạo bằng thuyền, lần trước đến đây, trên thuyền lớn di chuyển nhanh làm ta say sóng, không còn sức để ra ngoài ngắm cảnh gì cả, Trấn Cảnh Đôn có nhiều nơi cổ kính rất đẹp, ta cũng muốn xem qua một lần.
"Tiểu thư ngủ ngon ạ!"
Tờ mờ sáng, Cẩn Y đã gọi ta dậy, chuẩn bị thật sớm, nàng mang theo một hộp đồ ăn nhỏ.
"Ngươi đem gì vậy?"
"Tiểu thư lát nữa sẽ biết!"
Xong xuôi, chúng ta ra khỏi biệt viện bằng cách đi bộ, bến thuyền cũng ở gần đây.
Cận An thuê một chiếc thuyền rộng, có rèm và mái che, bên trong còn có thêm một chiếc bàn con con.
"Tiểu thư, người ngồi ở đây tránh được nắng!"
Vừa yên vị, người chèo thuyền cho chiếc thuyền chầm chậm xuôi theo dòng.
Ba người chúng ta ngồi bên trong ngắm đường phố bên ngoài.
Sáng sớm, thuyền chúng ta đi ngang một cái chợ, tấp nập người qua lại, đủ mọi mặt hàng được bày bán, rêu rao nhộn nhịp.
Có cả mấy chiếc thuyền bán đồ ăn vẫy vẫy gọi mời, rất độc đáo.
Ta bảo Cẩn Y mua một lồng bánh bao cho bữa sáng, vừa thơm vừa nóng, mở ra vừa đủ ba chiếc, ba người chúng ta chia nhau.
Bánh bao trắng lớn hơn lòng bàn tay, bên trong còn có nhân đậu xanh giã nhuyễn, ngào với đường, ngon ngọt dễ ăn.
Cẩn Y và ta ăn từ từ vì quá nóng, riêng Cận An xé đôi, một chốc là ăn xong.
"Ngươi không thấy nóng sao?"
Hắn gật gật, Cẩn Y nhìn hắn lắc đầu, "Đúng