Qua khỏi dốc núi, Dương Kỳ mới cho ngựa đi chậm lại, rồi dừng hẳn, hắn bước xuống, ta không muốn vịn tay hắn nên chật vật tự trèo.
Con ngựa này còn cao hơn con của Cẩn Y, mãi một lúc mới thành công đáp xuống.
"Cảm ơn."
Ta nói xong liền chạy về phía Cẩn Y, leo lên ngựa đi tiếp, lần này thì thoát được rồi.
Ngồi đằng sau ta nói Cẩn Y cứ tăng tốc, ta sẽ cố nhịn không nôn nữa, cũng chỉ còn có một đoạn ngắn.
Cuối cùng cũng tới cửa biệt viện, ta lọ mọ bò xuống, đầu óc ngất ngư quay cuồng, Cẩn Y dìu tay ta.
"Oẹ...!ta về...!đây."
"Lưu cô nương, ổn không?"
Ta gật đầu, quay ngoắt người bụm miệng, Cẩn Y vội vàng dìu ta về tiểu viện gấp, vì ta buồn nôn quá rồi.
Tới khi xong thì ta không nhớ mình đã ăn phải cái gì mà nôn nhiều thế, lúc nằm xuống nghỉ cái bụng đã xẹp lép, nhưng ăn không nổi món gì cả.
Lau người xong, ta nhào lên giường ngủ liền, trong đầu ngẫm nghĩ sớm muộn gì ta cũng phải học cưỡi ngựa, không thể cứ để nôn khắp nơi như vậy được.
Cẩn Y để một lọ tinh dầu gừng nhẹ thoang thoảng, cho ta giảm bớt triệu chứng khó chịu kia.
Ta kéo chăn, co người ôm gối.
Đã rất lâu không có một ngày ngủ dậy sớm mà không phải chuẩn bị gì cả, ta thoải mái vươn vai, từ tốn chải tóc, thay y phục.
Bầu trời buổi sớm vừa trong vừa xanh, làm ta chợt nhớ đến cây táo trong viện bên kia, lật đật gọi Cẩn Y mang giỏ theo, tới lúc làm mứt táo rồi.
Ta hồ hởi chạy đi, ai ngờ dọc đường kịp thấy Uyển Tâm và Dương Kỳ đang đứng nói chuyện, ta dừng lại, chuyển sang hướng viện của Quân Nhu, không muốn phá hỏng cuộc trò chuyện của hai người họ.
Hôm nay không thích hợp làm mứt táo rồi!
Nhưng có gì đó không đúng, đáng lẽ bây giờ Dương Kỳ phải cùng làm nhiệm vụ với mọi người chứ nhỉ?
Ta qua tìm Quân Nhu, nhưng nàng hôm nay không có ở đây, nô tỳ trong viện nói nàng đã đi đâu từ sớm.
Ta lủi thủi ra về, định bụng đi dạo một chuyến xem có gì hay không, bữa trưa sẽ đến nhà hàng kia dùng bữa, dù gì cũng sắp về nhà rồi, tranh thủ thưởng thức nốt.
Trước hết là tiệm trang sức của ông chủ ta từng ghé, hàng mới về nhiều, khách cũng đã nhiều hơn, ông chủ thấy ta đến rất vui, cứ tưởng ta mua ngọc Hoành Điền nữa nên mang ra cả khay lớn.
Ta dừng lại ở một cặp vòng bạch ngọc rất đẹp, khá giống với cặp vòng bị vỡ của ta, bèn hỏi mua, ông chủ ngại ngần lắc đầu.
"Tiểu thư là khách quý của bổn tiệm, nhưng thứ lỗi, cặp bạch ngọc này không thể bán được, đã có người đặt trước, hơn nữa cũng không có hàng nhập về nhiều! Cảm phiền Tiểu thư sang xem món khác, ta giảm giá cho nhé!"
Ta vô cùng tiếc nuối, cặp vòng kia rất đẹp, vốn định hỏi người mua là ai, lại nảy ra suy nghĩ lỡ người đó là Uyển Tâm công chúa, thì tự chuốc thêm phiền phức, nên thôi.
Đi một hồi, ta ra tới chợ và thấy mấy sạp ngọc kia vẫn bày bán tự do, nhưng ta đã nhận ra một số người chính là binh sĩ của Dương Kỳ trong doanh trại.
Trưởng nhóm số một tiến tới vờ mời ta mua kẹo đường, lén lút bảo ta đi đi, ở đây đang diễn ra nhiệm vụ.
Ta gật đầu, cầm theo cây kẹo, trả cho nhóm trưởng nhóm một mấy xu rồi rời đi.
Đi bộ một vòng quanh vườn hoa rộng lớn xong, ta lại đổi sang đi dạo bằng thuyền, ngồi đầu mũi thuyền mua mấy món đồ thủ công nho nhỏ để sưu tập, cả mấy cuộn chỉ có màu sắc lạ mắt cũng mua được.
Mãi tới tối mới đến nhà hàng kia, vẫn như cũ vài lượng bạc cho một căn phòng riêng rộng rãi, còn có vài món mới khá ngon.
Ăn tối xong thì ta xuống thuyền về, ngoài trời lại mưa to nên Cận An đề nghị đi xe ngựa về để khỏi ướt.
Ta và Cẩn Y đứng trong hàng người chờ hắn đi tìm xe.
"Ơ!"
Thật bất ngờ khi ta thấy Quân Nhu cũng ở trong này, cũng đang chờ xe như ta, đứng bên cạnh còn có một nam tử khác!
Không nghĩ đến...!lại là Vu Tử Ưu!
Quân Nhu vờ vịt không thấy ta, ý cười trên môi im bặt,