Thế là ta không còn cách nào khác, đành thật lòng kể rõ mọi chuyện về cái tay bị thương, cố ý nói bị ướt do mưa và giấu nhẹm mấy phần của Khương Hựu Thạc đi.
Ta lo Quân Nhu lại nói lung tung, Thanh Phi thì chắc sau hôm nay Khúc Phong cũng sẽ kể cho muội ấy nghe.
"Con nhỏ đó bị điên rồi, không ai thích nó là phải!"
"Đúng đúng, trông cũng được thế mà độc ác thật! Tỷ còn đau không?"
Nghe Thanh Phi ân cần hỏi, ta gật đầu.
"Mặt ngươi còn bị trầy kìa, để ta gặp nó lần nữa nhất định ném đá trả thù cho ngươi!"
"Quân Nhu tỷ, ném đá có phải là hơi quá tay rồi không, nhỏ đó là công chúa đó!"
Ta lắc đầu: "Thẩm bá phụ...!vất vả thật!"
"Ê...!nhưng mà...!nhưng mà ngươi dầm mưa lâu lắm hả, ướt hết cả tóc?"
"Đúng nhỉ, giống mấy lần muội đi bơi quá!
Không phải Tẫn Linh tỷ tỷ rơi xuống nước đó chứ?"
Ta thở dài vô cùng mệt mỏi, rất muốn hỏi các ngươi ăn cái gì mà đoán trúng liên tục như thần, rồi vội nghĩ ra bằng chứng mới thuyết phục hơn.
"Không phải, là do đi ngang mái hiên bị nước trút xuống đầu thôi!"
Thanh Phi gật đầu chấp nhận, lấy từ sau lưng ra áo choàng lông đưa cho ta.
"Áo lông thật đấy ạ, Tẫn Linh tỷ tỷ mặc vào đi, bộ đồ này phong phanh quá!"
Quân Nhu kéo áo mặc cho ta, nhét vào tay một ống lô giữ ấm cho tay bằng bông dày, miệng lẩm bẩm.
"Ngươi để chúng ta bắt nạt được rồi, còn để cho con điên kia đụng tới, không biết kêu cứu hả?"
"Quân Nhu tỷ tỷ, lúc đó tỷ ấy ở một mình với con nhỏ đó mà, làm sao có ai tới...
Úi...!chờ đã...".
Thanh Phi phát hiện ra sơ hở trong câu chuyện của ta, mà Quân Nhu cũng thế, cô nàng vỗ đùi một cái bép, bắt đầu suy luận.
"Ừ nhỉ...!làm sao mà ngươi thoát ra, con nhỏ điên kia...!sao chịu buông tha cho ngươi dễ dàng vậy được, có...!ai tới giải vây phải không?"
Ta mắt nhắm mắt mở muốn qua chuyện, không nói nữa mà chuyển sang làm, hạ người tựa vào gối, xoa vai.
"Ây da! Ta mệt quá, ngủ nhé!"
"Ê!
Ê!
Ê đừng có vậy nha!
Ê dậy kể tiếp đi, Tẫn Linh, Tẫn Linh!"
Quân Nhu giật giật tay áo, ta xoay người vào trong kéo áo choàng che kín, là ngủ thật chứ không đùa.
"Hình như tỷ ấy ngủ thật rồi, Quân Nhu tỷ tỷ để tỷ ấy nghỉ ngơi trước đi!"
Sau đó, ta trở về nhà, ngủ quên luôn nên Cận An và Cẩn Y phải cõng vào phòng.
Tới lúc dậy thì tay phải đã được Cẩn Y thay vải mới, cũng thoa thuốc rồi, vậy là mấy ngày tới không luyện chữ được, thật chán.
Ta thử cử động tay, Cẩn Y đúng lúc cũng vào phòng, giúp ta thay y phục và mang đồ ăn đến.
"Tiểu thư, ăn chút cháo đi, người phải uống thuốc cho mau khỏi, trước khi đi phu nhân đã dặn nô tỳ chăm sóc Tiểu thư chu đáo!"
"Mẫu thân đi đâu?".
Ta ngồi xuống ghế ăn một muỗng, hơi nóng.
"Phu nhân đến mấy hiệu thuốc của trấn bên cạnh kiểm kê, hai ngày nữa mới về ạ!"
Ta gật đầu ra vẻ đã biết, ăn hết cháo rồi uống thuốc, đắng đến mất cả vị giác.
"Tiểu thư, Thẩm Công tử nghe tin người bị thương cũng đã gửi tới một vài lọ thuốc tốt, nô tỳ để chúng trên bàn ạ!"
"Ta biết rồi!"
Ngâm người dưới lòng sông và nước mưa cả buổi hôm qua, đáng lẽ theo bình thường ta phải bệnh một trận thật nặng mới đúng, nhưng chỉ ngủ một hôm đã thấy đỡ hơn nhiều.
Tay cũng bớt đau, chắc lúc ta ngủ Cẩn Y đã thoa thuốc nhiều lần lắm.
Khi mẫu thân trở về có sang phòng ta, xem qua vết thương và mấy chỗ bầm, người để lại thêm thuốc rồi nói.
"Nhớ thoa thuốc mỗi ngày,
Còn nữa,
Nếu lần sau không muốn đi, cứ viết thư nói con đi theo ta học y thuật, Hoàng hậu sẽ không ép buộc nữa."
Ta cúi đầu đáp lời: "Vâng, mẫu thân!"
"Thẩm Tiểu thư có xin phép cho con đi chơi, cô nương này là một người bạn tốt, con thích thì đi đi! Nghỉ ngơi sớm!"
"Con nhớ rồi ạ!"
Sau đó thì người ra ngoài, Cẩn Y mang bữa tối vào cho ta, ăn xong lại thoa thuốc và đổi băng vải trên tay lần nữa, vết thương không lớn đã khép miệng lại một chút.
"Quân Nhu tới đây lúc nào mà gặp