Kết thúc ngày đầu tiên tại phủ Viễn Huân, ta chưa được học gì, cả ngày đi loanh quanh.
Lúc thì ngồi đọc sách, lúc thì dùng bữa nhẹ, còn thừa thời gian cho cá trong hồ ăn, và gọi Cận An di chuyển mấy chậu cây sang chỗ ta ưng ý.
Tối đến, trong lúc dùng cơm, trên bàn tổng cộng bốn người.
Sư phụ và Thanh Tiêm ,Thanh Tề luôn miệng nói về công việc ở y quán, ta chỉ ngồi đó im lặng lắng nghe.
Ăn cơm xong, sau khi mọi người đi rồi, sư phụ mới nhớ đến ta.
"Tẫn Linh, ngày đầu tiên con ở đây, có quen không?"
Ta lễ phép: "Sư phụ, con đã quen đường đi trong phủ rồi ạ!"
Sư phụ ngồi đối diện giãn mày ra, uống trà, sau đó ung dung hỏi tiếp.
"Thế hôm nay con đã làm gì?"
"Sư phụ, con có đến Vọng Thư Các đọc sách, con cũng nhận được đồ của Giai thẩm chuẩn bị, Tẫn Linh đa tạ sư phụ!"
Sư phụ lại cầm tách trà lên, vui vẻ.
"Được, vậy con về nghỉ sớm, cứ thư thả đi dạo, bên ngoài phủ có nhiều chỗ rất đẹp, ta cho con một tuần đi chơi thỏa thích!!!"
Ta không hiểu chủ ý của việc cho một tuần để đi chơi là gì, suy nghĩ mãi, bèn hỏi.
"Sư phụ...!con muốn đến y quán học hỏi.
Tẫn Linh không muốn đi chơi..."
"Việc học thì lúc nào mà chả được! Con đã gọi ta là sư phụ thì làm theo ta yêu cầu đi!"
Ta ngây người ngẩng lên, Lương lão Thái y này thái độ kì lạ quá, ta có phải đến đây để du ngoạn đâu, nhưng rồi cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành đáp: "Vâng sư phụ, con nhớ rồi ạ, con xin phép!"
"Đi đi!"
Ta bước ra cửa, đi về tiểu viện của mình.
Không biết sau lưng có người giậm chân.
"Đã bảo là gọi tổ phụ.
Hừ, lão Lưu, huynh ngoi lên mà xem, nữ tôn của huynh cứng đầu quá đi mất!"
...
Vì vào hôm đầu tiên đi đường xa mỏi mệt, ta dễ ngủ hơn, còn hôm nay thì cả ngày đi dạo trong phủ, chẳng làm gì vất vả, nên đêm đến còn rất khỏe, xoay người mãi vẫn chưa ngủ được.
"Ngày mai...!làm gì tiếp đây..."
Ta trằn trọc nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào phải ra ngoài đi chơi theo lời sư phụ nói, còn tận sáu ngày nữa, mỗi ngày đi một chỗ, liệu ta có đủ sức không?
Mang theo dòng suy nghĩ mông lung, ta díu mi mắt, ngoài trời mưa bắt đầu rơi lộp độp, cũng dễ ngủ hơn rồi.
Sáng hôm sau, ta không còn dậy muộn nữa, Cẩn Y mang đồ ăn sáng vào cho ta, tuy bộ dạng mới này của nàng có chút không quen, nhưng ta nghĩ nếu nàng thích thì cho phép vậy.
Trong lúc để nàng chải tóc, ta hỏi.
"Cẩn Y, nơi này có chỗ gì đi chơi được?"
"Tiểu thư, người đến chợ đi dạo xem sao, có thể mua thứ người thích ạ!"
"Đi chợ buổi sáng? Ta đâu phải đầu bếp, đi chợ sáng làm gì? Chỗ khác đi!"
"Tiểu thư, hay là người đến thử mấy nhà hàng ở đây, xem hương vị có khác kinh thành không?"
"Không thích! Ta còn chưa ăn xong bữa sáng nữa đây.
Chỗ khác!"
"Tiểu thư, vậy người...!người bây giờ muốn làm gì nhất?"
Ta ngây ra, lắc đầu: "Ta...!không biết!"
Hai người chúng ta thở dài, ta ngồi chờ Cẩn Y làm xong tóc, cài mấy cây trâm và đeo một cái vòng tay ngọc bích rồi đi thay y phục.
"Sư phụ nói rồi, hôm nay ta phải ra ngoài, đi!"
Đi theo ta có Cẩn Y và Cận An, lúc ngang qua mấy người của Thanh Y vệ đang luyện võ công trong một cái sân lớn, ta tò mò hỏi.
"Thanh Y vệ, là của riêng Viễn Huân phủ hả?"
"Đúng thưa Tiểu thư, Thanh Y vệ đích thực là của phủ Viễn Huân!"
"Thanh Y vệ này có bao nhiêu người nhỉ, không phải chỉ có đoàn người mà chúng ta đã gặp chứ?"
"Tiểu thư, Thanh Y vệ gồm hơn chục vạn người, hiện phân bố khắp trong ngoài thành Chiêu Châu, là một trong hai đội quân bảo vệ cả thành."
"Một trong hai, vậy đội thứ hai là ai?"
"Đội thứ hai chính là Xích Cổ vệ, dưới trướng Cố Bằng Tướng quân."
"À, ra là vậy, mà này...!Cẩn Y, sao ngươi biết nhiều thế?"
"Tiểu thư, mấy hôm qua nô tỳ có nói chuyện với mấy hạ nhân khác nên biết được chút ít ạ!"
"Ừm..."
Ta đột nhiên nhận ra, nhìn Cẩn Y bây giờ xưng hô nô tỳ với ta nghe thật ngượng tai làm sao, với bộ trang phục