Trong lúc Thanh Tiêm đang viết lại cho ta mấy đặc điểm của sâm tam thất, một cung nữ bước vào, ta biết là người đến từ viện Thập công chúa.
"Công chúa cho mời Lưu Tiểu thư đến cùng thưởng rượu giải khuây, mời Lưu Tiểu thư đi theo nô tỳ!"
Thanh Tiêm và ta đều ngạc nhiên, mới buổi trưa đã muốn mời rượu, còn chỉ đích danh ta có ý đồ gì đây?
Ta nhìn một lúc rồi nói.
"Ta biết rồi, ta sẽ qua đó!"
Ả cung nữ cố ý nguýt dài: "Mong Lưu Tiểu thư đến ngay lập tức, chớ có chậm trễ!".
Rồi quay người đi ra khỏi viện của Thanh Tiêm.
Thanh Tiêm buông bút xuống, lo ngại hỏi.
"Muội sang đó một mình có ổn không?"
Ta thành thật trả lời: "Muội không biết uống rượu! Thập công chúa...!có lẽ biết điều này!"
"Vậy là cố tình rồi còn gì, đợi ta ở đây!"
Thanh Tiêm nói xong liền đứng dậy, đi vào trong phòng, tay mở mấy hộc tủ, tìm thấy đồ rồi mới ra ngoài, đặt xuống trước mặt ta.
"Đây là thuốc giải rượu, một viên sẽ chống say trong khoảng một canh giờ, muội uống thuốc trước khi uống rượu, nhớ là chỉ uống nhiều nhất ba viên, không được hơn!"
Ta cầm lọ thuốc trong tay, không dám tin là lại có loại dược liệu thần kỳ như vậy, vội đứng dậy xin phép.
"Đa tạ tỷ tỷ, muội đi đây!"
Bây giờ ta quay về viện chuẩn bị chút đồ mang tới, thuận tiện uống thuốc mà Thanh Tiêm đưa cho luôn, Cẩn Y đang ở bên ngoài gói ghém một giỏ hoa quả.
"Ba viên là nhiều nhất, vậy ta cứ uống ba viên là được!"
Dứt lời, ta đổ ra lòng bàn tay ba viên thuốc, mỗi viên to bằng một nửa móng tay út, ta nheo mắt uống từng viên một.
"Đắng quá!"
Nhưng ta không ăn thêm đồ ngọt, sợ lát nữa thuốc mất đi tác dụng.
Chuẩn bị xong xuôi thì ta và Cẩn Y xách giỏ hoa quả đi sang viện của Uyển Tâm.
Ta vừa tới thì đã thấy cô ta đang ngồi bên ngoài, trong một ngôi đình nhỏ có sáu cây cột.
Xung quanh không có ai, hình như cô ta đã cho hạ nhân rời khỏi.
Ta liền cảm thấy hai người một chọi một thế này cũng tốt, dù gì ít nhất trong ba canh giờ tới ta cũng không ngất đi được.
"Ngươi chờ bên ngoài là được rồi!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Ta cho Cẩn Y đứng ngoài, một mình cầm giỏ hoa quả tiến tới.
"Thần nữ bái kiến công chúa!"
Uyển Tâm đã uống từ lâu thì phải, ta ngửi được mùi rượu phảng phất trong không khí.
"Ngồi đi, dù gì cũng chẳng có ai!"
"Đa tạ công chúa!"
"Rót cho ta!"
Ta ngồi xuống cái ghế đối diện Uyển Tâm, đặt giỏ hoa quả một bên, bắt đầu rót rượu, nhác thấy ở dưới eo cô ta giắt một lưỡi dao.
Uyển Tâm cũng nhận ra, bèn lấy con dao để trên mặt bàn, cười nhạt.
"Đồ phòng thân thôi, không phải dành cho ngươi!"
"Thần nữ không có ý đó..."
Cô ta ngắt lời: "Biết đề phòng rồi?"
Dưới ánh mắt của Uyển Tâm, ta uống cạn một ly rượu, có mùi cay nồng nhưng nhờ có uống thuốc nên ta vẫn ổn.
Uyển Tâm đăm chiêu rồi bật cười, tự mình uống một ly.
Sau đó lại bắt ta rót, cứ như thế hai canh giờ trôi qua cô ta chẳng nói gì, chốc lát đã cạn ba vò rượu mà mấy đĩa đồ ăn trên bàn cũng nguội lạnh.
Ta uống nhiều, nhưng như bình thường, còn Uyển Tâm đã ngà ngà say, hai mắt chớp chớp nói vu vơ một câu.
"Ta nghe nói ngươi không biết uống mà?"
Ta bèn nói: "Thần nữ có thể uống một ít!"
Uyển Tâm gật gù, uống thêm một ly, bây giờ cô ta không còn chăm chăm nhìn ta nữa, thế là ta lén lút thoái thác được thêm một chút.
Uyển Tâm ngước mặt lên, đanh mắt nhìn con dao.
"Nói thật...!hôm nay ta định chuốc cho ngươi thật say, sau đó dùng nó...!hủy hoại đi dung mạo này của ngươi..."
Ta nhìn cô ta, giữ tinh thần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Cẩn Y ở ngay ngoài cổng có thể tới kịp.
Trái lại, Uyển Tâm ngửa cổ uống ly nữa, cười thành tiếng.
"Nhưng...!ta đã không làm như vậy...!vì bây giờ...!người say lại chính là ta...!chắc là ngươi đang vui nhỉ..."
"Công chúa..."
"Hình như...!ta...!say thật rồi...!ngay cả mấy chuyện này...!cũng nói ra...!tự tố cáo bản thân..."
Ta thắc mắc nhìn Uyển Tâm, không rõ rốt cuộc lần này cô ta muốn làm gì.
Uyển Tâm vẫn tiếp tục uống rượu không ngừng, khi vò rượu thứ năm được mở ra, ta đã chặn tay lại.
"Công chúa, người say rồi, thần nữ đi gọi cung nữ tới!"
Uyển Tâm lắc đầu, giật lấy vò rượu, tay hờ hững rót ra ly đổ ra