Ta tiến tới, nhấc cánh tay mềm nhũn đang buông thõng không động đậy của Kiều Thương, lại mắng Quân Nhu.
"Tại sao ngươi không về nghỉ sớm, còn đi uống thêm nữa?"
Quân Nhu nghiêng đầu, khó nhọc xốc Kiều Thương sau lưng lên cao một chút, mặt mếu mếu đáp.
"Ta chỉ ghé vào mua một vò, Kiều Thương nói rằng muội ấy chưa từng đến quán rượu nên tò mò muốn xuống xem cùng, trong lúc chờ tự nhiên chưởng quầy cho ta thử một ít rượu đào, muội ấy lại bảo đào là chỉ hoa quả nên đã uống thử, nào ngờ...".
Quân Nhu thở dài ra một hơi, chớp chớp đôi mắt cún con.
Trên lưng nàng, Vu Kiều Thương gục xuống ngủ rất say, mặt mày đỏ ran, dường như đang nghẹt mũi và phải thở phì phò bằng miệng.
Ta đánh Quân Nhu một cái.
"Nào ngờ cái gì?"
"Nào ngờ muội ấy thấy ngon nên uống sạch luôn, sau đó thì lăn ra ngủ như vầy nè!"
"Hừ, cũng tại ngươi hết!".
Ta nhìn xung quanh, cố tìm một nô tỳ tới cùng dìu Vu Kiều Thương, nhưng không có lấy một ai, và đoạn đường này cũng khá gần tiểu viện.
"Ta biết lỗi rồi mà, ngươi...!ngươi giúp ta một tay, lưng ta bây giờ mỏi quá đi mất!"
"Giúp gì mà giúp, còn không mau cõng muội ấy về phòng, họa ngươi gây thì tự đi mà chịu đi!"
Ta quay ngoắc đi trước, để Quân Nhu lò dò theo sau, tạm thời ta bỏ qua chuyện cái mặt ngọc, đưa Kiều Thương về lau người và nghỉ ngơi trước đã, đứng ở ngoài lâu kẻo trúng gió thì nguy.
Chúng ta tới trước cửa viện, định mở cửa thì đã gặp Khương Hựu Thạc đang đứng bên trong vừa bước ra.
Ta nảy sinh ý nghĩ.
"Chẳng lẽ hắn quay lại đưa Triệu Trúc Liên về?"
"Lưu cô nương...".
Khương Hựu Thạc đứng chắn trước ta, ánh mắt như có chuyện muốn nói, ta phải miễn cưỡng dừng bước.
"Tẫn Linh, sao ngươi không đi tiếp đi?"
Quân Nhu phía sau tiến lên đầu đụng phải lưng ta, ngẩng lên thắc mắc, Khương Hựu Thạc nhìn hai người bọn họ.
"Thẩm Tiểu thư, Vu muội muội?"
"Khương Hựu Thạc? Sao huynh tới đây?"
"Ưm...!ưm!??"
Vừa lúc này, Vu Kiều Thương bỗng nhiên mở mắt tỉnh dậy, đưa hai tay rối rít bụm chặt lấy miệng, đoán là nàng sắp nôn tới nơi, ta vội vàng nói với Quân Nhu.
"Đưa muội ấy vào trong đi, nhanh!"
Thấy ta đang bình thường đột nhiên hoảng loạn, Quân Nhu bèn quay đầu lại nhìn Vu Kiều Thương, ánh mắt liền chuyển sang sợ hãi hét to.
"Á, Kiều Thương, muội đừng nôn, muội cố nhịn một chút, vào trong lấy chậu đã...!ránggg...!lênnn..."
Quân Nhu dốc sức chạy ào vào tiểu viện, dọc đường hô hoán làm mấy nô tỳ cũng hớt hải chạy theo, vù một cái đã khuất bóng khỏi hành lang, có vẻ đã đưa Kiều Thương vào phòng rồi.
Ta bấy giờ mới nhìn lại người trước mặt, tự giác cách xa hơn ba bước chân, sao hắn còn chưa chịu đi nữa chứ.
"Khương Tướng quân còn việc gì sao?"
"Lưu cô nương, chuyện ban nãy...!cho ta xin lỗi nhé..."
Ta cắt lời, hắn dai thật, ta đã nói không sao là không sao rồi mà trời.
"Chỉ chút chuyện nhỏ, không đáng để Khương Tướng quân đến đây xin lỗi ta."
Nói xong, ta tiến lên một bước, định vào bên trong thì Khương Hựu Thạc đã gọi với theo.
"Lưu cô nương, cô nương chờ một lát, ta còn thứ này muốn đưa cho cô nương!"
Ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khương Hựu Thạc đi tới gần, lấy ra một cái khăn tay, đang bọc lấy cái gì chẳng rõ ở trong.
Hắn nói.
"Lưu cô nương, vật này ta nhặt được ở trên xe, ta đoán là của cô nương đánh rơi, cô nương xem thử có đúng không?"
Khương Hựu Thạc đưa cho ta cái khăn, ta nhận lấy, nghĩ ngợi rằng, biết đâu là mảnh mặt ngọc thật thì quá tốt, khỏi cần đi tìm nữa.
Khi mở cái khăn ra rồi, ta mới biết mình lần nữa đã dự đoán hoàn toàn chính xác.
Mảnh mặt ngọc là bị rơi ở trên xe, bảo sao ta có tìm khắp nơi trong biệt viện này cũng không thấy.
May mà không rơi trên chiếc xe bên ngoài kia!
Nhưng mà...!sao lần nào ta bị mất đồ, chúng cũng đều ở chỗ của Khương Hựu Thạc vậy chứ, lần trước là cây trâm hoa, còn lần này lại là mảnh mặt ngọc.
Ta cầm lấy mặt ngọc trong tay, trả lại khăn về phía nguyên chủ, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn huynh!"
"Không có gì, là việc...!ta nên làm thôi mà!".
Khương Hựu Thạc cười đáp.
Ta thấy cuộc nói chuyện cũng đã xong, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên chưa chịu rời đi, đành phải ra mặt ậm ừ kết thúc