“Ông chủ!”
“Ngài không có sao chứ?”
Mấy người trong Thiên Môn bị doạ đến luống cuống, vội vàng hỏi thăm tình trạng của Triệu Long.
Thật ra Triệu Long nhất thời bị Tần Vũ Phong kích thích lửa giận nên đã ảnh hưởng đến tâm lí chiến đấu.
Phải biết rằng trên nước Mễ có rất ít người thực sự thành thạo và nói tốt ngôn ngữ Đại Hạ, ít nhất Triệu Long tiếp xúc vài người.
Cho dù là Diệp Thanh Đình một khi đã đi ra khỏi Long Môn, khắp nơi đều là người nói tiếng nước Mễ, đôi khi ngay cả việc nói tiếng bản địa Đại Hạ cũng bị ngắc ngứ ấy chứ.
Bị Tần Vũ Phong mắng nhiều như vậy, lúc ấy Triệu Long có cảm giác hít thở không thông.
Mấy người của Thiên Môn trong lúc luống cuống tay chân vây xung quanh Triệu Long, trong lòng Triệu Long càng cảm thấy buồn phiền hơn nữa.
Triệu Long băng bó lại ngực của ông ta, kỳ thật chính là muốn ngừng lại nghỉ một lúc: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Lên cho tôi!”
Vài người nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Long cũng không còn do dự thêm gì nữa, cắn răng vọt về phía trước.
“Tên nhóc thổi tha, thật là to gan, lại dám mạo phạm chủ nhân Thiên Môn của chúng ta!”
“Đáng chết!”
Tiếng nói vừa dứt, có vài người đồng loạt phi thân về phía Tần Vũ Phong.
Diệp Thanh Đình đứng ở một bên cầm một cây roi dài ở trong tay vung vẩy lên đập xuống mặt đất.
Trong một lúc quả thật có thể ngăn cản được khá nhiều người.
Nhưng cho dù là cô ta có dùng nhuần nhuyễn như vậy cũng không có tác dụng gì.
Căn bản Diệp Thanh Đình không thể ở ngay bên cạnh Tần Vũ Phong.
Vốn dĩ cô ta có ý muốn bảo vệ anh, nhưng đáng tiếc bản thân cô ta chỉ có thể bảo vệ