Diệp Kính Dương không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, thậm chí còn bắt đầu ân hận với những gì chính miệng anh ta vừa nói ra.
“Tôi…tôi…tôi xin lỗi.
Diệp Kính Dương vẫn cúi gằm mặt xuống.
Một là vì hoàn cảnh của anh ta bây giờ quá khó xử.
Nếu như không phải đang nín thở, không muốn tỏ ra yếu đuối, rụt rè trước mặt Triệu Hạo thì e rằng Diệp Kính Dương đã phải cầu xin tha thứ từ lâu rồi.
Thứ hai dù có nói thế nào đi chăng nữa, lúc này Tần Vũ Phong đến là để giúp anh ta.
Diệp Kính Dương đã quyết định nghe theo lời chị gái từ lâu rồi, dù sao thì hôm qua chị gái anh ta cũng thật sự đã nổi giận.
Chỉ là anh ta không thể vượt qua rào cản đó trong một thời gian ngắn được.
Cho nên hiện tại Diệp Kính Dương cúi đầu trước mặt Tần Vũ Phong.
“Thế nhưng anh thật sự không nên tới nơi này đâu.
Anh đi đi.”
Tần Vũ Phong mím chặt môi, ngữ điệu của Diệp Kính Dương vừa rồi cũng khá êm tai.
Cậu nhóc này nếu không dạy cho một bài học thì sẽ không bao giờ học được cách cúi đầu.
“Dù sao thì tôi cũng đến rồi.
Sắc mặt Tần Vũ Phong hết sức thờ ơ, cũng may bản chất của Diệp Kính Dương không xấu, anh ta cũng lo lắng nếu Tần Vũ Phong ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu không thì Tần Vũ Phong có lẽ sẽ trực tiếp đưa Diệp Thanh Đình rời khỏi đây.
Chứ còn ở đó mà lo cho sống chết của Diệp Kính Dương?
Thế nhưng may mắn thay, Tần Vũ Phong quyết định giúp đỡ tên nhóc này vì anh ta vẫn còn có lương tâm, thế nên Tần Vũ Phong mới quyết định giúp anh ta một tay.
“Cậu yên tâm đi, tôi có thể bảo vệ cho hai chị em cậu.
Diệp Kính Dương không quá tin tưởng vào lời nói của Tần Vũ Phong, anh ta nhìn Tần Vũ Phong một lượt để đánh giá.
Mặc dù hôm qua Tần Vũ Phong