Ngô Triết Hàm còn tưởng rằng chuyện tay mình bị kìm kẹp không thể động đậy vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Người kia cùng lắm là một gã khách đến làm tiền, sao có thể có trình độ gì, còn anh lại là cường giả đạt nửa cảnh giới tông sư.
Mà khi Tần Vũ Phong buông lỏng tay, Ngô Triết Hàm liền cho rằng đối phương đang sợ mình.
Ngô Triết Hàm lộ ra một nụ cười độc địa: “Sao thế, đồ bỏ đi, sợ tạo à? Nếu như biết sợ, từ hôm nay trở đi, tránh xa cô Diệp ra một chút, mau chóng cút về Đại Hạ của các người đi!”
“Ngô Triết Hàm!” Tiếng hét tức giận của Diệp Thanh Đình truyền đến: “Anh lập tức giữ sạch sẽ cải miệng của mình cho tôi!”
Lúc Ngô Triết Hàm đối mặt với Diệp Thanh Đình, sắc mặt có tốt hơn ít nhiều, nhưng vẫn mang theo tràn đầy Thanh Đìnhệt như cũ.
“Diệp Thanh Đình, đây là chuyện giữa đàn ông chúng tôi, phụ nữ như cô không cần quan tâm làm gì”
“Phụ nữ các cô ngốc thật đó, loại đàn ông trắng trẻo ẻo lả chỉ biết nói lời ong tiếng mật này rõ ràng là dỗ ngọt cho các cô, còn phải nhìn tôi.
Diệp Thanh Đình không khỏi trở nên khẩn trương.
Không phải bởi vì lời nói của Ngô Triết Hàm có ý gì với Tần Vũ Phong mà là vì Diệp Thanh Đình biết rõ lai lịch Tần Vũ Phong chắc chắn không bình thường, không đơn giản chỉ là một cậu chủ như vậy.
Ngay cả cô ta cũng không thể thấy thực lực của Tần
Vũ Phong.
Hơn nữa, quan trọng nhất là lúc trước ở chuồng ngựa, Tần Vũ Phong có bộc lộ một chút tài năng.
Chỉ là quát nhẹ một tiếng có thể khiến cho các con vật theo bản năng mà sợ hãi.
Bởi vậy có thể thấy thực lực thực sự của Tần Vũ Phong kinh người đến