Nếu như ở Đại Hạ thì hai trong ba khu Chinatown do Diệp Thanh Đình quản lý đã có thể liệt vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể.
Ở khu Chinatown có rất nhiều cách thức trang trí mà cho đến hiện nay đã không còn phổ biến nữa, thậm chí không có ai biết làm.
Nếu như lần này mà bị phá hỏng, sợ rằng việc tu sửa sẽ gặp khó khăn.
Nhưng mà vẫn còn may, may mà Tần Vũ Phong ra tay, dùng nội lực ngăn những viên pháo đạn tiếp tục bắn loạn xạ.
Nếu không sợ rằng khu Chinatown sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng rồi.
Đến lúc đó cho dù Diệp Thanh Đình có không nỡ rời xa phong cách cổ điển của khu Chinatown đi chăng nữa thì cũng không thể không tu sửa lại toàn bộ được, thậm chí có thể thay đổi đến mức Diệp Thanh Đình cảm thấy xa lạ.
Diệp Thanh Đình nhíu mày lặng lẽ nhìn Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh như thường.
Diệp Thanh Đình nghĩ, có lẽ đối với Tần Vũ Phong mà nói thì đó cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi.
Nhưng trên thực tế, Tần Vũ Phong đã bảo vệ cuộc sống của Diệp Thanh Đình, bảo vệ phần ký ức đơn thuần nhất, thư thái nhất và vui vẻ hạnh phúc nhất của cô ta.
Diệp Thanh Đình mấp máy môi nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Nhưng vào lúc này, trận đánh nhau vẫn đang tiếp tục trên phố.
Lợi dụng lúc nhân viên an ninh đang sững sờ, hai người áo đen điếc không sợ súng, lại tiếp tục đập bình bịch và bắt đầu đi mấy bước đến trước mặt nhân viên an ninh.
Đạn ở trên cánh tay sau khi cải tạo vẫn có sức giật rất lớn, vì thế kể cả khi bọn họ liên tục bắn đạn thế này thì bọn họ cũng phải điên cuồng lùi lại mấy bước mới giữ được lực bắn.
Nhưng ngay cả như vậy, những phát đạn bắn ra tiếp theo vẫn rơi giữa không trung, như thể có thứ vô hình nào đó kiểu như có kẹo cao su ở đó làm cho những viên đạn được bắn ra dừng hết lại, bị cố định lại trong không khí.
“Mẹ nó! Chuyện quái nào như thế được! Chết tiệt!” Hai người nước