Khi đi ngang qua mấy người tay đang cầm đèn pin ở trước mặt, Diệp Thanh Đình lông mày khẽ nhíu lại, khẽ nói vài từ.
“Vô cùng tẻ nhạt”
“Xin chào.” Mấy người dẫn theo ý tứ trêu chọc kinh hãi hô lên: “Cô chủ Diệp, bây giờ có phải là sợ cái này rồi sao?”
Đối phương nói xong, còn cố ý lấy bóng đèn tròn trong tay giơ lên trước mặt của Diệp Thanh Đình.
Con mắt của Diệp Thanh Đình bị bóng đèn pin ở trong tay chiếu thành từng điểm nhỏ một.
“Cút ngay, chó ngoan không cản đường” Diệp Thanh Đình khế quát một tiếng, mặt mày trong lúc đó dường như mang theo chút tức giận, mấy người cười nói vui vẻ, đúng là thật sự không muốn ngăn cản ý tử của Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình cuối cùng đi vào.
Mấy người đồng thời chú ý đến Tần Vũ Phong đi phía sau Diệp Thanh Đình, dù sao bọn họ chỉ là chừa ra một khe hở của một người, không chú ý đến Tần Vũ Phong, điều đó là không thể nào.
“Này, anh lại là người nào vậy?” Tần Vũ Phong hưởng về đối phương cười cợt.
“Tôi sao? Là tài xế của cô chủ Diệp thôi.”
“Thiếu chủ.
Một người đàn ông trung niên trên mặt mang theo vẻ cung kính, đứng cạnh Triệu Hào.
Vào lúc này, bên trong nhà xưởng bỏ hoang, rất nhiều người đứng ra.
Tất cả đều là người của Thiên Môn.
Triệu Hào trước đó đã nghe nói chuyện của bố ruột.
Nói Diệp Thanh Đình bên cạnh có một người đàn ông Đại Hạ tên là Tần Vũ Phong.
Sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Thậm chí đã giết chết Mike.
Triệu Hào sau khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên, đương nhiên là giận tím mặt.
Nhưng rất nhanh, Triệu Hào liền lấy lại tinh thần.
Chẳng qua