Kết cục như vậy, bọn họ ngược lại là rất hưởng thụ Mấy Bát tướng Thiên Môn, nhìn nhau một chút cũng không tranh đi.
Triệu Hào nhìn về phía người phát ra tiếng.
Tên là Kiều Chí Dụng.
Cũng là một người trong Bát tướng Thiên Môn.
Thực lực bất phàm, sớm đã đạt đến cảnh giới của cảnh giới tông sư, thậm chí cách Tông Sư Nhị Trọng Thiên cũng chỉ mấy bước mà thôi.
Có điều, thủ đoạn tấn công của Kiều Chỉ Dụng đúng thật sự là chả ra làm sao.
Sức chiến đấu cũng không mạnh mẽ bằng Tề Vinh.
Nhưng cho dù nói thế nào cuối cùng vẫn là một người có thể ra trận.
Nghĩ tới đây, Triệu Hào gật đầu: “Được, đi đi” Kiều Chỉ Dụng hít một hơi thật sâu, hướng tới võ đài đi.
Con mắt của Tần Vũ Phong từ khi Kiều Chỉ Dụng bắt đầu mở miệng, cũng không từ trên người Kiều Chí Dụng mở mang ra được gì.
Tần Vũ Phong sờ vào cằm của chính mình: “Cái tên Kiều Chỉ Dụng này là có lai lịch gì?” Diệp Kính Dương liếc mắt nhìn hướng về Kiều Chí
Dụng, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Một ông già khốn kiếp.” Vừa nhắc đến người của Thiên Môn, Diệp Kính Dương bất kể đối với ai sắc mặt cũng không tốt.
“Cái tên Kiều Chí Dụng này thực lực mạnh mẽ nhưng sức chiến đấu cũng rất bình thường, sự rằng căn bản cũng không phải đối thủ của chị tôi!”
Tần Vũ Phong nếu như có suy nghĩ gật đầu.
Ngay đến cả Diệp Kinh Dương cũng có thể vừa nhìn đã phân tích ra được Kiều Chí Dụng không phải là đối thủ của
Diệp Thanh Đình.
Vậy thì nói rõ sức